Mấy chuyện tìm người, hiệu suất của cảnh sát Cảng thành đương nhiên không bằng băng đảng.
Thứ nhất, bởi vì văn hóa băng đảng đã thâm căn cố đế ở Cảng thành. Mạng lưới quan hệ của bọn hắn thông suốt bốn phương, trải rộng mỗi ngóc ngách tối tăm.
Thứ hai, băng đảng không chống lại tội phạm mà thường bao che cho đối phương. Lý do rất đơn giản, băng đảng thực chất là một con bọ hút máu bám vào những kẻ đó.
Sẽ không ai mang theo một lượng tiền mặt khổng lồ, những chiếc đồng hồ đắt tiền và đồ trang sức bằng vàng trở thành sự lựa chọn tốt nhất cho những người này, nhưng hắn vẫn bán đi.
Lúc này, băng đảng sẽ vào cuộc để thu được lợi nhuận tối đa và những gì bọn hắn phải trả chỉ là một khoảng thời gian.
Một vốn bốn lời.
Trương Tử Hào tìm người đương nhiên sẽ không tránh khỏi một trong bốn băng đảng lớn là Hòa Ký. Vì thế, đàn em dưới tay hắn là Trần Trí Hạo đã đến tiệm cầm đồ của Bạo Nha thúc.
“Nha thúc, giúp chúng ta thả ra một tin tức.”
Trần Trí Hạo ném mấy gói thuốc Hồng Vạn cho đám đả tử sắc mặt hung ác của Hòa Ký, lúc này mới cười hì hì nhìn Bạo Nha thúc đang ngắm nghía một cái đồng hồ nổi tiếng: “Hào ca muốn tìm Quý Chính Hùng.”
“Đại phú hào muốn làm gì thế? Đầu tiên là Diệp Kế Hoan, sau đó là Quý Chính Hùng. Hắn muốn cướp HSBC à?”
Từ trong giọng nói của Bạo Nha thúc, có vẻ gần đây hắn tự tin hơn rất nhiều.
Cũng bởi vì đầu lĩnh Hòa Ký là Phi Cơ quá mạnh.
Đầu tiên hắn tiếp quản tài chính của một con tàu đánh bạc, sau đó lấy luôn công ty xuất nhập khẩu thuốc lá của Trần Bính Đường, thực lực bây giờ càng thêm khổng lồ.
Tuy nhiên, Phi Cơ cũng không ăn một mình mà chia bánh cho từng sảnh giống như quản lý xí nghiệp. Bạo Nha thúc đương nhiên cũng có phần.
Những hán tử mới thu ở cửa chính là sự phản ánh trực tiếp túi tiền căng phồng của hắn.
“HSBC thì như thế nào?”
Trần Trí Hạo được Trương Tử Hào coi trọng, đầu tóc tất nhiên thông minh, làm sao để lộ phong thanh được. Hắn cười tủm tỉm, thuận miệng nói bậy một câu, đưa ra một cái giá: “Một triệu tiền hoa hồng.”
“Một triệu?”
Con số này khiến bạo Nha thúc nghiêm túc hẳn lên: “Tin tức gì? Ta có thể giúp ngươi chuyển lời. Ta đã từng mua hàng của hắn, cho nên ta hiểu hắn rất rõ. Khác với Diệp Kế Hoan, hắn quá cẩn thận, không nhất định sẽ kết nối với các ngươi. Cho nên sự việc có được hay không, ta muốn lấy trước ba trăm ngàn.”
“Quá tham rồi, Bạo Nha thúc, cẩn thận ăn no bể bụng đấy.”
Giọng điệu của Trần Trí Hạo lạnh xuống: “Hào ca còn chưa thấy người, chúng ta không thể xác định được ngươi có gửi tin tức cho Quý Chính Hùng hay không, vậy mà ngươi đã đòi lấy của chúng ta ba trăm ngàn?”
“Có bảng hiệu Hòa Ký đảm bảo, ngươi còn không tin?”
Bạo Nha thúc cười lạnh: “Thế nào, muốn Phi Cơ ca của chúng ta vì ba trăm ngàn mà ra mặt đảm bảo?”
Trần Trí Hạo không nói gì, cố gắng nhịn xuống.
Hiện tại Phi Cơ đã quản lý Hòa Ký bền chắc như thép. Một băng đảng gần năm trăm người không phải băng nhóm nhỏ như bọn hắn có thể gây rối.
“Làm người thì phải lưu lại một đường, ngày sau sẽ dễ nói chuyện hơn.”
Trần Trí Hạo đứng dậy: “Nếu là giá đó, vậy ta xin phép.”
“Khoan đã.”
Bạo Nha thúc gọi Trần Trí Hạo lại: “Phi Cơ ca có nghe nói Hào ca muốn liên thủ với Diệp Kế Hoan. Cho nên muốn ta chuyển một lời cho Hào ca.”
“Nói đi.”
Trần Trí Hạo nhìn mấy hán tử đứng đằng sau lưng mình, im lặng đút tay phải vào trong túi quần.
“Các ngươi phát tài, Hòa Ký không ngăn.”
Giọng điệu của Bạo Nha thúc rất chân thành: “Nhưng các ngươi không được nhúng tay vào địa bàn thu phí của Hòa Ký.”
“Bạo Nha thúc, Hòa Ký muốn nhất thống giang hồ, tạo dựng danh tiếng?”
Trần Trí Hạo kinh ngạc hỏi ngược một câu, đồng thời thở dài một tiếng, trả lời rất chân thành: “Hào ca luôn rộng lượng, làm sao để mắt đến những tiểu thương như vậy. Huống chi ngươi cũng nghe qua quy củ của Hào ca. Hắn muốn làm gì, làm sao chúng ta biết được?”
Nam nhân lưu manh giang hai tay: “Chuyện của mấy lão đại, cần chi phải làm khó loại tôm tép như ta. Có gì để ta quay về thông báo cho Hào ca, để hắn tìm Phi Cơ ca nói chuyện?”
…
Cùng một thời gian, tại một nhà khách nhỏ cách khách sạn Tiểu Thiên Nga ở Quảng thành chưa đến hai trăm mét, một nam nhân gầy gò vừa tắm vòi hoa sen bước ra.
Hắn thận trọng khóa trái cửa phòng, trốn đằng sau tấm màn dày quan sát bên ngoài. Sau khi phát hiện không có điều gì bất thường, nam nhân mới lấy tám mươi ngàn đô la Hồng Kông, năm mươi ngàn nhân dân tệ cất vào hai cái phong bì da trâu.
Không ai biết nam nhân này chính là Quý Chính Hùng danh tiếng lẫy lừng mà Trần Trí Hạo đang đi tìm.
Lấy thẻ điện thoại vừa mua ra, nam nhân bấm một dãy số rất quen thuộc.
“Hỏa ca, ta, Triều ca đây.”
Quý Chính Hùng không có thói quen nói chuyện quá một phút: “Ta có một vụ làm ăn, cần mấy gương mặt lạ. Giá như cũ, ba tiếng sau gặp ở Phúc Mãn Lâu.”
“Không thành vấn đề, rất nhiều anh em muốn ra đời xem thế giới bên ngoài như thế nào.”
Hỏa ca ở đầu dây bên kia đồng ý rất thoải mái:“Nhưng giá tiền phải tăng. Bây giờ cái gì cũng tăng giá, huống chi bán mạng?”
“Sáu trăm ngàn.”
Quý Chính Hùng nhìn tờ tiền còn lại trên giường: “Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ tìm người khác.”
“Không thành vấn đề.”
Trong tiếng đồng ý liên tiếp của Hỏa ca, Quý Chính Hùng cúp điện thoại, sau đó rút thẻ SIM bước vào phòng tắm.
Rất nhanh, tiếng xả nước vang lên.
Một chuyến này bán mạng đổi tiền, Quý Chính Hùng chỉ tin tưởng một câu: cẩn thận thì thuyền chạy được vạn năm.