Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1225 - Chương 1225. Chơi Một Vố Lớn

Chương 1225. Chơi một vố lớn
Chương 1225. Chơi một vố lớn

Diệp Kế Hoan khoát tay, ra hiệu cho nữ nhân dừng động tác, sau đó xoay người ngồi dậy: “Chúng ta tâm sự đi, không cần xoa bóp nữa.”

“Được.”

A Kim rất vui, nhẹ nhàng rót cho nam nhân một tách trà, sau đó ngồi xuống: “Ngươi muốn nói gì?”

“Ngươi có tin ta không?”

Diệp Kế Hoan lên tiếng hỏi.

“Tin.”

A Kim mỉm cười rất vui vẻ, thậm chí còn để lộ cả răng: “Bởi vì trải qua rất nhiều chuyện, cho nên bây giờ ta nhìn người rất chuẩn.”

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của Diệp Kế Hoan.

“Có chuyện gì vậy, A Vũ?”

Gương mặt nam nhân nghiêm túc hẳn lên. Tư thế của hắn rất nghiêm, không ai tùy tiện quấy rầy hắn.

“Hoan ca.”

Giọng điệu của A Vũ có chút kích động: “Đại phú hào thả tin tức muốn tìm ngươi, nói là có việc cần.”

“Đại phú hào?”

Diệp Kế Hoan cau mày. Hắn biết tên hiệu này chỉ đại diện cho một người, đó chính là kẻ đã cướp đi một tỷ của Lý Siêu Nhân, Trương Tử Hào.

“Mọi người đã không cùng một đường. Hắn tìm ta làm gì?”

Giọng nói của Diệp Kế Hoan rất lạnh: “Tin tức đến từ nơi nào?”

“Đám người lão Diêu của đại xã đoàn (thủ tiêu tang vật) đều nhận được tin tức, hẳn không giả đâu.”

“Ta biết rồi.”

Diệp Kế Hoan lạnh lùng cúp điện thoại.

Không cần đoán, Trương Tử Hào nhất định coi trọng võ lực của hắn. Nhưng điều buồn cười bây giờ là hắn có mấy khẩu súng ngắn, nhưng trên thực tế lại thiếu đạn trầm trọng.

Thời gian trôi qua, Diệp Kế Hoan quay sang nhìn A Kim.

“Ngươi có muốn phát tài không?”

Diệp Kế Hoan nghiêm túc hỏi: “Nếu ngươi đã tin tưởng ta, bây giờ ta có một vụ làm ăn lớn muốn làm nhưng ta cần một khoản tiền.”

“Đương nhiên ta tin tưởng ngươi rồi.”

A Kim gật đầu: “Ngươi cần bao nhiêu? Mấy năm qua ta không buôn bán gì cả, cũng không có bao nhiêu tiền tiết kiệm.”

Nhìn nữ nhân không một chút do dự, Diệp Kế Hoan tàn nhẫn độc ác lại có chút do dự hiếm thấy.

Hắn biết việc làm ăn của hắn đều dùng mạng mà có được. Nếu hắn không thể quay về, nữ nhân này có thất vọng hay không? Có thương tâm hay không?

Lập tức nam nhân vứt bỏ suy nghĩ xúi quẩy, lên tiếng nói với A Kim.

“Toàn bộ.”

Mưa xuân đột nhiên kéo đến.

Đường xá Cảng thành được bao phủ trong mưa bụi, khiến thành phố lạnh buốt thêm chút ý thơ.

Diệp Kế Hoan không bung dù. Lần đầu tiên trong đầu hắn có một nữ nhân, một nữ nhân vừa ngu ngốc vừa ngây thơ.

Chiếc ba lô hơi cũ trên lưng hắn đựng hai trăm bốn mươi bảy nghìn ba trăm mười bốn đô la Hồng Kông.

Đây là toàn bộ tài sản của A Kim.

Không có giấy vay nợ, không có điện thoại, thậm chí nữ nhân còn không biết tên thật của hắn, nhưng cho dù là vậy nàng vẫn giao hết toàn bộ tiền tiết kiệm của mình cho hắn.

“Đây là toàn bộ tiền của ta.”

Sắc mặt nữ nhân ửng đỏ, nghiêm túc nói với nam nhân: “Làm ăn ắt có mạo hiểm, ngươi không cần sợ, nhưng ngươi phải trở về. Bây giờ ngươi có thể nói tên của ngươi cho ta biết không?”

Diệp Kế Hoan nhận tiền, ngạc nhiên thật lâu.

“Cho ta số điện thoại của ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi phát tài.”

Diệp Kế Hoan tiếp nhận số điện thoại nữ nhân viết xuống: “Ta tên Diệp Quốc Chính.”

“Lôi kéo Diệp Kế Hoan còn chưa đủ sao? Còn phải tìm Quý Chính Hùng? Hào ca, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Trong căn biệt thự của Trương Tử Hào ở vịnh nước cạn, tâm phúc bên dưới đã tập trung đầy đủ. A Hạo vẫn luôn đóng vai quân sư bị quyết định của Trương Tử Hào hù dọa.

Gương mặt của hắn hiện lên sự khiếp sợ, giọng điệu không che giấu được sự kinh ngạc.

“Ta làm gì không cần phải giải thích với ngươi. Ngươi nên hiểu quy củ của ta. Không đến thời điểm ra tay cuối cùng, ta sẽ không nói cho ngươi biết mục tiêu của ta là gì.”

Trương Tử Hào lặng lẽ nhìn thoáng qua Trần Trí Hạo đang bất an bên cạnh: “Hôm qua, ngươi có xem tiết mục trên đài Xương Thúy không?”

“Có xem.”

Trần Trí Hạ không hiểu: “Chuyện này có liên quan gì đến chúng ta?”

Trương Tử Hào mỉm cười vô cùng phách lối: “Tứ đại Thiên Vương ngang tài ngang sức, toàn bộ Cảnh thành đều trở nên điên cuồng. Cho nên, vì sao ta không thể chơi một vố lớn?”

Đã hiểu.

Không chỉ Trần Trí Hạo, tất cả mọi người đều hiểu.

Hào ca vẫn là vị Hào ca vô cùng điên cuồng. Hắn muốn kiếm một món lớn, đồng thời còn phải lưu danh sử xanh.

Truyền thông Cảng thành trước giờ không có tiết tháo.

Trong mắt bọn hắn, chỉ cần có thể thu hút sự chú ý, chính nghĩa không quan trọng. Cho nên trong báo cáo, các phương tiện truyền thông này luôn gọi Diệp Kế Hoan, Quý Chính Hùng và Trương Tử Hào là ba tên cướp thế kỷ.

Ngày 1 tháng 7 đang đến gần, Trương Tử Hào định chơi một vố lớn, hắn muốn ba đạo tặc liên kết làm nên chuyện lớn.

Hiện tại, Hào Giang đã vỡ, Băng Nha Câu vào tù, Ma La Bính chết thảm. Chính quyền đang sứt đầu mẻ trán, Hào Giang đại loạn là cơ hội tốt nhất của hắn.

Thần bài?

Trương Tử Hào nhe răng cười.

Từ ngày đó trở đi, A Kim không còn nhìn thấy nam nhân tên Diệp Quốc Chính đó nữa.

Tất cả những người quen biết A Kim đều nói nữ nhân là kẻ ngốc, bao gồm mấy chị em cùng ngành, tất cả đều ghét bỏ nàng, nhưng A Kim không quan tâm. Bởi vì nàng luôn tin tưởng nam nhân kia sẽ không gạt nàng.

A Kim tin vào trực giác của mình. Nàng cảm thấy nam nhân đó giống như một mãnh thú cô đơn, khinh thường lừa gạt một nữ nhân đáng thương như nàng.

Diệp Kế Hoan rất dễ tìm, bởi vì hắn rất ít khi đơn đả độc đấu, hơn nữa sử dụng súng đạn cũng rất nhiều. Điều này cần con đường nhất định. Cho nên sẽ có người liên lạc được với hắn.

So ra thì Quý Chính Hùng giảo hoạt hơn nhiều, thích làm việc một mình, cũng am hiểu ngụy trang chính mình. Thậm chí hắn gây ra nhiều đại án kinh thiên như vậy, người ta cũng không biết rốt cuộc đây có phải là tên thật của nam nhân gầy gò đó không nữa.

Nguồn gốc của cái tên này chính là tấm thẻ căn cước hắn làm rơi bên đường trong một lần giết người. Nhắc đến căn cước, theo một số người hiểu rõ Quý Chính Hùng, nam nhân này ít nhất có mấy chục cái.

Hết chương 1225.
Bình Luận (0)
Comment