“Mấy hôm trước ta mới mua một con chó. Nó là chó của ông chủ nhà máy rượu. Nó rất già và không đắt tiền, nhưng ta rất thích nó.”
Sắc mặt Tô Bình Nam trở nên nghiêm túc, khí tức tự nhiên lộ ra, ngay cả ông chủ Mạnh kinh ngạc trước khí thế của thanh niên này.
Mọi người không biết vì sao Tô Bình Nam đột nhiên chuyển sang một chủ đề không liên quan, nhưng tất cả mọi người đều biết giữ bình tĩnh, cho nên bọn hắn tự nhiên yên lặng nghe Tô Bình Nam nói tiếp.
“Đó là một xưởng rất nhỏ, địa điểm cũng có chút hẻo lánh. Nhưng rượu của hắn rất ngon, có thể nói là cực kỳ ngon. Cổ nhân không phải có câu rượu không sợ ngõ sâu sao?”
Tô Bình Nam nói tiếp: “Rượu của hắn rất ngon, nguyên liệu đầy đủ, nhưng lại không bán được. Vì sĩ à?”
Tất cả mọi người lắc đầu.
“Cũng bởi vì con chó đó. Nó tuyệt đối trung thành, đến mức nó xem rượu cũng là tài sản của chủ nhân. Mỗi lần có người đến mua rượu, con chó này giống như bị điên nhào lên cắn xé đối phương.”
“Con chó quá hung ác, địa điểm lại vắng vẻ. Cho nên việc buôn bán càng lúc càng kém. Vì thế ông chủ định giết chết nó.”
Tô Bình Nam búng tay ra tiếng, Lưu Đại Tùng bên cạnh tay chân lanh lẹ đưa qua một điếu xì gà, sau đó bật hộp quẹt đốt thuốc, động tác uyển chuyển khiến mấy lão giang hồ phải trợn mắt nhìn.
“Nhưng ta lại rất thích, cho nên ta đã bỏ ra giá cao để mua.”
Tô Bình Nam chậm rãi nhả ra một ngụm khói xanh, hướng về phía Phương Đường như có điều suy nghĩ.
“Hắn giết con chó kia bởi vì hắn là người làm ăn. Mà ta thích con chó đó bởi vì ta chưa từng xem mình là người làm ăn.”
“Trong mắt ta, chó trung thành tuyệt đối thì không được giết.”
Một câu lấy đại cục làm trọng, cộng với một câu lấy lên được thì bỏ xuống được của Phương Đường lại muốn nhẹ nhàng lấy đi những thứ trị giá hàng chục tỷ trong tương lai?
Tô Bình Nam cười lạnh.
Có một loại người sinh ra đã thích đứng trên lập trường của lý trí và chính nghĩa để làm hài lòng người khác.
Tô Bình Nam cực kỳ chán ghét loại người này.
Dựa trên quy mô của tập đoàn Cẩm Tú, cộng thêm tính cách của nam nhân, nếu gặp phải một người không thức thời như vậy mà còn cần phải nịnh nọt bao dung, Tô Bình Nam cảm thấy mình nên nhảy xuống từ tầng thượng tòa nhà Cẩm Tú thì tốt hơn.
Kết thúc bữa tối, Tô Bình Nam và Phương Đường nói chuyện vui vẻ, bắt tay từ biệt, cảnh tượng vừa rồi dường như chỉ là ảo ảnh.
…
“Phương Đường quá nôn nóng rồi.”
Sau khi lên xe, ông chủ Mạnh nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi. Thái độ của Tô Bình Nam rất kiên quyết, sự việc sẽ rất khó tiến hành.
Trên một chiếc xe khác, sắc mặt Phương Đường trở nên âm trầm.
Hôm nay ông chủ Mạnh mời hắn tham gia bữa tiệc cá nhân, rõ ràng là một sự khẳng định đối với công việc của hắn trong nửa năm qua, hiển nhiên có xu hướng tiến vào vòng tròn trung tâm.
Kết quả nóng lòng biểu hiện mình, hắn đã ném đi cơ hội. Thở dài một tiếng, Phương Đường mở miệng nói với tài xế Tiểu Trương: “Ngày mai một giờ đến đón ta.”
Người này có thể lăn lộn cho đến bây giờ là nhờ sự thận trọng và phong cách xử lý công việc giống như giẫm trên tấm băng mỏng. Hắn lập tức hiểu ra mình đã phạm phải sai lầm gì.
Nhưng đây không nhất định là chuyện xấu.
Sai lầm có đôi khi đại diện cho cơ hội.
Quyết tâm sửa chữa sai lầm, Phương Đường quyết định sáng mai đến gặp Tô Bình Nam để hàn gắn lại mối quan hệ, đồng thời có thể dựa vào đường dây tập đoàn Cẩm Tú này.
Về phần mâu thuẫn nhỏ ngày hôm nay, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, đều hiểu một đạo lý: tình huống còn chưa đến mức ngươi chết ta sống, chỉ là thăm dò vì chủ của mình mà thôi.
Phương Đường thở dài.
Hắn từng nghe không ít về Tô Bình Nam, người này giống như chó dại, không thể tùy tiện trêu chọc.
Bây giờ xem ra không có lửa làm sao có khói.
…
“Điều tra rõ ràng tính cách của Phương Đường, thích cái gì, đã làm chuyện gì, đối thủ trong chính quyền là ai. Ta muốn hiểu rõ hết thảy về hắn.”
Mặt Tô Bình Nam trở nên lạnh lùng : “Phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Dưới gầm trời này luôn có một loại người hại người không lợi mình, thành sự không có nhưng bại sự có thừa.”
Nam nhân nhìn xe Phương Đường rời đi, ung dung lên tiếng: “Đồng hồ trên tay Phương Đường là chiếc Bulgari, giá trị ít nhất hơn mười ngàn. Lưu Đại Tùng, ngày mai giúp ta mua một chiếc tốt hơn.”
Ánh mắt nam nhân hiện lên sự khinh miệt: “Bất luận nhân phẩm hay vị trí, hắn chỉ đáng giá như vậy mà thôi.”
Với đôi cánh ngày càng lớn, nam nhân đã thu liễm tài năng, không còn hiếu thắng, không còn tranh giành sức mạnh một cách mù quáng, mà sẽ chọn cách trực tiếp và hiệu quả hơn.
…
Đại Tự Sơn.
Ban đêm gió to, tiếng sóng vỗ vào đá đinh tai nhức óc. Trong bóng tối phân chia hai đội rõ ràng, chỉ có Trương Tử Hào và Diệp Kế Hoan đứng cạnh nhau nhìn chăm chú mặt biển.
Trương Tử Hào nhìn cổ tay trụi lủi của Diệp Kế Hoan, với tâm tư kín đáo, hắn lập tức hiểu được tên tội phạm nổi tiếng trên giang hồ này thời gian gần đây sống không được thoải mái lắm.
Loại người như bọn hắn, người nào cũng thủ một chiếc đồng hồ Rolex cho mình. Đây là quy củ bất thành văn. Trong thời điểm then chốt, đây chính là tiền cứu mạng, là đồng tiền mạnh.
“Ngươi rất lợi hại.”
Giọng điệu Diệp Kế Hoan vẫn kiệt ngạo như cũ. Nam nhân ngậm điếu thuốc đã hút gần hết: “Thoát khỏi nhiều cảnh sát theo dõi như vậy mà không cần dùng vũ lực, ngươi còn thông minh hơn cả ta.”
“Ta có đầu óc, ngươi có nắm đấm.”
Trương Tử Hào lên tiếng: “Cộng thêm Quý Chính Hùng giảo hoạt, chúng ta làm gì cũng sẽ thuận lợi.”
Diệp Kế Hoan từ chối cho ý kiến, chỉ lên tiếng hỏi thăm: “Tìm ta dự định làm gì?”
“Một vụ mua bán ba tỷ, ngươi có làm không?”
Trương Tử Hào đi thẳng vào vấn đề: “Làm xong vụ này, đời này chúng ta đủ tiêu dao.”