Trần Thanh Tuyền trán đổ mồ hôi nhễ nhại, vừa mới vững vàng ngồi xuống thì điện thoại đang để chế độ rung chợt vang lên, là cái tên rất quen thuộc.
Tập đoàn Cẩm Tú, Văn Tiểu Địch.
Trần Thanh Tuyền nhìn điện thoại, hiện tại như cầm củ khoai lang nóng bỏng tay. Mồ hôi lạnh rịn ra đầy trán.
Vì sao Văn Tiểu Địch lại gọi điện thoại vào lúc này?
Phải biết rằng Văn Tiểu Địch của bây giờ không còn là nữ hài có dáng vẻ ngây ngô như trước.
Tối thiểu là với cấp bậc của Trần Thanh Tuyền, có rất ít chuyện đáng để thư ký chủ tịch đích thân gọi điện thoại đến. Nếu nam nhân không có đoán sai, nhất định đã có người bí mật thông báo cho nữ nhân này.
Ánh mắt Trần Thanh Tuyền bắt đầu đánh giá xung quanh.
Hết thảy đều rất bình thường, chỉ là không ít người nhìn hắn bằng ánh mắt ý vị thâm trường.
Vì một số mối quan hệ xã hội, hắn có làm việc với tập đoàn Cẩm Tú, đồng thời cũng có mối quan hệ tốt với Lục Viễn, cho nên hắn biết rất rõ sự lợi hại của mạng lưới quan hệ của tập đoàn Cẩm Tú. Nhưng sau khi nó thật sự phát sinh trên người mình, hắn mới cảm nhận được sự khủng hoảng tận sâu xương tủy.
Trần Thanh Tuyền hơi hối hận.
Có câu cường long không ép được địa đầu xà.
Huống chi cường long là ông chủ Lư chưa chắc đã có thể ép được Đại Trùng Tô Bình Nam kia. Một khi song phương quyết liệt, hắn nhất định sẽ trở thành vật hy sinh.
Nhất định phải nghĩ cách cứu vãn.
Trần Thanh Tuyền bắt đầu vắt óc nghĩ cách phá giải cục diện.
…
Trên thực tế, Trần Thanh Tuyền đã nghĩ Tô Bình Nam quá thiện lương rồi.
Hắn muốn phá cục từ phương diện lợi ích, nhưng trong mắt nam nhân kiệt ngạo kia, hắn chỉ nhìn thấy thế cục.
Trong năm phút hắn phát biểu hoàn tất, Tô Bình Nam đã nhận được toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện, thần thái, ngôn hành cử chỉ.
“Có chút thú vị.”
Tô Bình Nam nhìn Văn Tiểu Địch: “Ta không hiểu người này lắm, ngươi nói một chút đi.”
“Hắn là người đứng thứ hai viện kiểm sát, có học vấn lẫn kinh nghiệm, phong cách làm việc có chút láu cá nhưng không cổ hủ, là một người biết luồn cúi.”
Văn Tiểu Địch đọc vanh vách như lòng bàn tay: “Em vợ của hắn đã từng làm ở tiệm sửa xe trên quốc lộ, xảy ra mâu thuẫn với anh em Cao gia, chúng ta từng giúp một lần. Quan hệ duy trì không tệ, ngày lễ tết cũng có tặng quà.”
Ngón trỏ của Tô Bình Nam gõ xuống bàn: “Chưa từng tiến thêm một bước liên lạc?”
“Không có.”
Văn Tiểu Địch trả lời: “Người chúng ta đặt cược ở viện kiểm sát không phải hắn mà là Đổng Thành Vĩ.”
“Người này tham hay không tham?”
Sắc mặt Tô Bình Nam lạnh lùng nói: “Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì khó, dệt hoa trên gấm thì dễ. Bản thân lão Lư đáng để nhiều người quan sát. Một khi để cho quá nhiều người tham gia vào, tình huống sẽ rất khó khăn. Cho nên chúng ta nhất định phải đánh con chim đầu đàn này.”
“Tham.”
Văn Tiểu Địch đã sớm chuẩn bị: “Ta đã cho người đi lấy mười sáu vụ án đã qua tay hắn trong ba năm qua. Trong đó có năm vụ đều đáng thương thảo, có thể ra tay từ chỗ này.”
“Tốc độ nhất định phải nhanh nhưng tiền bỏ ra thì không cần quá lớn.”
Tô Bình Nam cười lạnh: “Bởi vì có đôi khi mức càng nhỏ thì lại càng thể hiện rõ sức mạnh của chúng ta. Con số vừa ấn vào vạch đỏ mới là đáng sợ nhất.”
Nhìn Văn Tiểu Địch đang định khom người rời đi, Tô Bình Nam mỉm cười nói tiếp: “Nhớ kỹ một điều, bản chất của chuyện này là giết một người răn trăm người chứ không phải khiêu khích trực diện.”
“Ta hiểu rồi.”
Văn Tiểu Địch khom người rời đi.
Tô Bình Nam nhìn chăm chú về phía chính quyền thành phố, đốt một điếu xì gà: “Ông chủ Lư, ngươi hoàn toàn không rõ giá trị của mảnh đất trống đó. Chuyện này chú định chúng ta không đàm phán được.”
…
Cuộc họp kết thúc.
Sắc mặt ông chủ Lư tái xanh. Mục đích của hắn hoàn toàn không đạt được, ngược lại còn có chút bó tay bó chân. Điều này khiến cho ông chủ Lư vốn cảm thấy mình đã đứng vững gót chân, dự định thi triển quyền cước bị khiêu khích nghiêm trọng đến quyền uy của mình.
Trước cuộc họp, ông chủ Lư làm sao cũng không ngờ ngoại trừ Trần Thanh Tuyền, không một ai dám đứng ra ủng hộ ý kiến của hắn.
Thậm chí phần sau của cuộc họp, có mấy người dưới sự ra hiệu của lão hồ ly Cố kia đã đặt ra nhiều câu hỏi khác nhau về đặc điểm của phúc lợi xã hội mà hắn đề cập tới.
Hiện tại xem ra muốn đoạt lại mảnh đất Tây Sơn chỉ có hai cách, một là tìm hiểu nguồn gốc của phúc lợi xã hội.
Thứ hai, cưỡng ép thu hồi lại dự án khởi động khẩn cấp công trình khai thác khởi công còn chưa đạt đến 30% của đối phương.
Dù vậy, tất cả đều không phải là cái mà ông chủ Lư thật sự muốn. Có thể leo lên được vị trí này, không một người nào là đồ ngốc. Ngược lại, ông chủ Lư rất thông minh, không thiếu bản lĩnh.
Thủ tục thu mua đất của tập đoàn Cẩm Tú đều hợp lý và hợp pháp. Nếu cưỡng chế thi hành, trước tiên không nói đến lực cản rất mạnh đến từ mạng lưới quan hệ của tập đoàn Cẩm Tú, chỉ riêng việc nhà máy Sắt thép Phương Bắc sử dụng mảnh đất này dùng để phát triển thương mại cũng đủ để dư luận gây bất lợi cho hắn.
Chính trị là nghệ thuật thỏa hiệp.
Mục đích ban đầu của cuộc họp là đề xuất một điều lệ, bởi vì một điều lệ có cơ sở pháp lý sẽ mang lại cho hắn một lợi thế rất lớn trong các cuộc đàm phán tiếp theo với tập đoàn Cẩm Tú.
Dù sao Hạ quốc cũng lưu hành một câu dân không đấu với quan. Cho dù bối cảnh Tô Bình Nam cường đại đến mấy, trong mắt ông chủ Lư chẳng qua cũng chỉ là một thương nhân.
Chỉ cần hắn bồi thường đầy đủ, như vậy thành tích chính trị có thể giúp hắn có cơ hội tiến thêm một bước này sẽ rơi vào trong tay hắn.
Như vậy mọi người đều vui vẻ.
“Đi thôi.”
Ông chủ Lư nhẹ gật đầu với thư ký Tiểu Trần bên cạnh: “Hủy bỏ hành trình tiếp theo, thông báo cho lão Chu quản lý phương diện đất đai, bảo hắn theo ta đến khu Tây Sơn xem qua một chút.”
Nam nhân mỉm cười nói: “Không điều tra thì không có quyền lên tiếng. Có nhiều thứ vẫn phải đích thân đi xem thì tốt hơn.”