Trần Thanh Tuyền thất hồn lạc phách bước ra khỏi phòng họp. Chuyện đầu tiên hắn làm là tìm một chỗ yên tĩnh gọi lại cho Văn Tiểu Địch.
“Có chuyện gì vậy, thư ký Văn?”
Trần Thanh Tuyền mỉm cười nịnh nọt: “Có gì ngươi cứ nói. Vừa rồi ta bận họp nên không nghe máy được.”
Con người luôn ôm tâm lý may mắn. Đến tận giờ phút này, Trần Thanh Tuyền vẫn ký thác một hy vọng đối phương xác thực có việc cần nhờ hắn hỗ trợ.
“Nếu muốn người ta không biết thì trừ khi mình đừng làm.”
Giọng điệu của Văn Tiểu Địch rất bình tĩnh, nghe không ra vui buồn: “Ta gọi điện thoại đến là muốn chào hỏi ông chủ Trần. Ngươi đã đi quá giới hạn rồi.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Dù cách một cái điện thoại, Trần Thanh Tuyền vẫn mỉm cười hỏi: “Thư ký Văn, chúng ta là bạn, có phải bên trong có chuyện gì hiểu lầm không?”
“Trước đó chúng ta là bạn, nhưng từ hai mươi sáu phút trước chúng ta không còn là bạn nữa.”
Văn Tiểu Địch cúp điện thoại.
Sự tình đã đến bước này, phong cách nhất quán của tập đoàn Cẩm Tú chính là làm tuyệt.
…
Tối đa hóa lợi ích!
Nếu đã quyết định kéo ngã Trần Thanh Tuyền, điều mà Tô Bình Nam cần làm là làm thế nào để tối đa hóa lợi ích.
Chỉ dùng người mà mình biết.
Người chuyên nghiệp thì làm chuyện chuyên nghiệp.
Đây là quy tắc làm việc của Tô Bình Nam. Hắn biết rõ Văn Tiểu Địch chưa chắc quen thuộc với nhiều chuyện trên quan trường bằng Lưu Đại Tùng. Cho nên chuyện này tất nhiên rơi xuống đầu Lưu Đại Tùng.
“Trần Thanh Tuyền rơi đài, người có khả năng được lợi nhất là ai? Có mấy người? Có qua lại gần với chúng ta không?”
Lưu Đại Tùng ung dung hỏi thăm trợ lý của mình. Sau khi biết được hết thảy thông tin, hắn lập tức thả lỏng.
Hắn quá quen thuộc với chuyện này.
Tối đa hóa lợi ích không gì khác hơn là bán một đặc ân cho Đổng Thành Vĩ vẫn luôn nhìn chằm chằm Trần Thanh Tuyền, đồng thời tìm cách biến người kế vị trở thành khách quen của tập đoàn Cẩm Tú.
Cũng không khó.
Mang theo một bao trà quý, Lưu Đại Tùng mỉm cười gõ cửa văn phòng Đổng Thành Vĩ.
Vị trí này của Đổng Thành Vĩ rất quan trọng.
Nói một cách chính xác thì hiện tại hắn cũng được coi là một trong những nhân vật quyền lực nhất Thiên Nam.
Cho nên tin tức của hắn cũng rất linh thông. Tốc độ tin tức Trần Thanh Tuyền khinh suất truyền đến tai hắn không chậm hơn tập đoàn Cẩm Tú bao nhiêu. Lúc này nhìn thấy người của tập đoàn Cẩm Tú đến cửa, làm sao mà hắn không biết đối phương đang muốn ra tay.
Động vào Trần Thanh Tuyền, Đổng Thành Vĩ vui vẻ, không hề cảm thấy kỳ quái.
Tính nết của Tô Bình Nam ra sao, hắn biết rất rõ ràng. Tâm ngoan thủ lạt, ra tay quả quyết, không phải chỉ nói miệng mà thôi.
“Giám đốc Lưu đúng không? Ta vẫn luôn nghe nhắc đến ngươi. Đây là lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta đều là người một nhà, mang quà cáp đến có phải khách sáo quá rồi không?”
Vừa tiếp nhận hộp trà vừa chào hỏi, Đổng Thành Vĩ nhấn mạnh ba chữ người một nhà.
Từ một trung tầng căn cơ không sâu có thể cá vượt Long Môn làm đến vị trí này không thể bỏ qua công lao của tập đoàn Cẩm Tú. Gút mắt của hắn và tập đoàn Cẩm Tú đã rất sâu, có nhiều chuyện không cần phải khách sáo.
Huống chi sau khi hắn thượng vị, tập đoàn Cẩm Tú rất cẩn thận, xưa nay không làm khó hắn. Điều này khiến Đổng Thành Vĩ phải kiêng kỵ và bội phục Tô Bình Nam.
Đại Trùng Tiểu Hồng Bào chính là một tên yêu nghiệt.
Sau khi thượng vị, hắn hoàn toàn không sầu lo vì tiền mà. Cho dù hắn thành tâm thực lòng, Cẩm Tú vẫn cực kỳ cẩn thận. Tất cả các món quà vượt định mức xưa nay đều không qua tay người của bọn hắn, mà là thao tác giữa những thương nhân Hồng Kông.
Đổng Thành Vĩ nhận rất vui vẻ.
Hắn hiểu những món quà đó không phải món quà đơn thuần, có chút giống với nhập đội.
Sau khi hai bên ngồi xuống, Lưu Đại Tùng đi thẳng vào vấn đề.
“Nếu là người một nhà, vậy ta đi thẳng vào vấn đề. Chuyện của Trần Thanh Tuyền, hôm nay Tô tổng muốn có được kết quả. Còn nữa, em trai của lão Lý cục Thương mại tên Lý Đại Phát, ta cảm thấy không tệ, có thể cân nhắc.”
“Được.”
Đổng Thành Vĩ gật đầu: “Lý Đại Phát quả thật không tệ, nhưng cũng phải thông báo cho bên lão Lý vận lực. Ngươi cũng biết rồi đấy, dù sao chuyện này không phải do mình ta quyết định. Ý kiến bên trên cũng rất quan trọng.”
Lưu Đại Tùng đứng dậy: “Tối nay ta làm chủ, ngươi gọi lão Lý và Đổng ca đến tham gia cùng nhé, xem như làm quen với nhau một chút.”
“Không thành vấn đề.”
Đổng Thành Vĩ gật đầu: “Có điều muốn hôm nay phải có kết quả thì nhanh quá nhỉ?”
“Càng nhanh càng tốt. Chuyện này không cần che đậy, chỉ là chuyển giao giữa các ban ngành có liên quan, cái khác tất nhiên sẽ thuận lý thành chương.”
Lưu Đại Tùng mỉm cười nói: “Có như vậy thì nhiều người mới sợ. Mông hắn không sạch, ai đến điều tra cũng sẽ không nói nên lời, ngươi nói có đúng không?”
Vòng vòng đan xen, mạng lưới của Cẩm Tú có dầu bôi trơn Lưu Đại Tùng thì về sau càng bện càng khổng lồ.
…
Khu Tây Sơn.
Ông chủ Lư nhìn thấy mấy chiếc xe màu đen lao vụt trước mặt mình, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Loại xe Mercedes-Benz như vậy ở Thiên Đô không nhiều. Nhìn biển số, thư ký lập tức nói một câu.
Là xe của Tô tổng tập đoàn Cẩm Tú.
Mặc dù nhìn qua giống như tình cờ gặp nhưng trong lòng ông chủ Lư vẫn dấy lên từng con sóng lớn.
Đây là hành trình được quyết định nhất thời. Ngoại trừ ông chủ Chu đi cùng, chỉ có thư ký và lái xe biết mà thôi.
Người có thể làm thư ký và lái xe của hắn đều là hắn ngàn chọn vạn tuyển. Hắn tin vào mức độ trung thành của hai người kia.
Ông chủ Chu vẫn ngồi cùng hắn trên một chiếc xe, vừa đi vừa báo cáo công việc, hẳn là không có cơ hội thông báo cho bên kia.
Nhưng vì sao Tô Bình Nam lại xuất hiện ở đây?