Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1251 - Chương 1251. Sấm To Mưa Nhỏ

Chương 1251. Sấm to mưa nhỏ
Chương 1251. Sấm to mưa nhỏ

Ông chủ Chu và một số chuyên gia từ cục Đất đai và Tài nguyên được gọi đến công trường Tây Sơn. Ông chủ Chu trên danh nghĩa là điều tra nghiên cứu, nhưng làm sao mà hắn không biết đã ba năm rồi đối phương không khởi công xây dựng.

Phải biết rằng mỗi lần ông chủ Lư đi điều tra nghiên cứu, tối thiểu cũng có bốn chiếc Audi màu đen tạo thành đội xe bắt đầu xuất phát, còn có xe cảnh sát hú còi mở đường.

Làm đến vị trí này, người đơn giản như ông chủ Mạnh quả thật rất hiếm.

Không phải ai cũng từ chối được tư vị của quyền lực.

Nhưng lần này ông chủ Lư lại xuất hành trong một chiếc xe, không hề có ý định gióng trống khua chiêng.

“Lãnh đạo đại giá quang lâm, thật là vinh hạnh.”

Tô Bình Nam chủ động đưa tay: “Đến cũng không chào hỏi, cũng may hôm nay đúng lúc, nếu không cấp dưới tay chân vụng về, đoán chừng sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo.”

Không hề có sự ngang ngược như trong lời đồn, Tô Bình Nam nói: “Nghe nói ông chủ Lư tốt nghiệp đại học Khoa học và Công nghệ phương Nam. Ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội học hỏi một chút. Lát nữa có gì xin lãnh đạo cứ phê bình, Cẩm Tú nhất định sẽ khiêm tốn tiếp nhận ý kiến.”

“Tìm ta học hỏi?”

Ông chủ Lư cười rất hòa ái: “Bản lĩnh làm ăn của Tô tổng chỉ sợ không ai dạy được nữa rồi.”

Mấy người đi theo thức thời mỉm cười.

Tô Bình Nam nói: “Lãnh đạo đã nói công nghệ là lực lượng sản xuất chính. Bây giờ sự phát triển của Điện tử Cẩm Tú rõ ràng là bị hạn chế bởi môi trường. So với Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu và Thâm Quyến, Thiên Nam vẫn ở thế bất lợi, thực sự không gọi được phượng hoàng vàng đến.”

Nhìn Tô Bình Nam chững chạc đường hoàng bàn luận sự phát triển của xí nghiệp với mình, ông chủ Lư cũng tỏ thái độ chăm chú lắng nghe.

“Chúng ta sẽ luôn hỗ trợ hết mình cho các doanh nghiệp dựa trên công nghệ. Ta thừa nhận một số nơi ở Thiên Nam thực sự kém hấp dẫn hơn những khu vực đó, nhưng những khó khăn này cần phải được khắc phục dần dần. Ta tin rằng Điện tử Cẩm Tú của Tô tổng nhất định sẽ có một ngày tươi sáng.”

“Thật sao?”

Tô Bình Nam mỉm cười lắc đầu: “Kỹ sư xuất sắc khó kiếm, công nhân kỹ thuật cấp thấp phải được đào tạo lại từ đầu.”

Ông chủ Lư và Tô Bình Nam gặp mặt chưa đến năm phút, hai bên nói chuyện chưa đến mười câu, nhưng bầu không khí dường như đã đóng băng.

Đao quang kiếm ảnh vô hình khiến cho những người đi cùng câm như hến. Mọi người đã nghe rất nhiều chuyện liên quan đến Tô Bình Nam.

Nhưng điều làm cho kiến trúc thượng tầng Thiên Nam bàn tán say sưa là sự tương phản giữa xuất thân và kỹ năng kinh doanh của người này. Còn cái từ tâm ngoan thủ lạt thì xuất hiện thường xuyên.

Cho dù là ông chủ Lư cao cao tại thượng, không dính khói lửa trần gian cũng nghe không ít lời đồn.

Bởi vì hai người chỉ gặp nhau có mấy lần, cũng không có giao lưu quá sâu. Đương nhiên, ông chủ Lư xem Tô Bình Nam là nhân vật áo vải .

Không nghĩ đến sau cuộc trò chuyện, sự giảo hoạt và lão luyện của đối phương không hề thua kém đám lão hồ ly luôn âm thầm so tài với hắn.

Lời nói mờ mịt, không để lại thóp. Nhìn thì học hỏi nhưng thật ra lại đặt hắn trên lò lửa.

Ủng hộ tập đoàn Cẩm Tú vươn ra ngoài? Nói đùa cái gì vậy?

Bỏ qua việc kinh doanh điện thoại di động của Cẩm Tú có thể mang lại bao nhiêu lợi nhuận, thuế và công việc, người ta nói rằng Điện tử Cẩm Tú đã bắt đầu bước vào ngành công nghiệp máy tính và đây đã là một thương hiệu nổi tiếng mà Thiên Nam đang dùng để đối ngoại.

Cả nước đang kêu gọi phát triển chuỗi công nghiệp công nghệ cao.

Có bao nhiêu tỉnh và khu vực đã được chỉ định là vùng phát triển, nhưng kết quả thì sao?

Ông chủ Lư có thể vỗ ngực nói chín mươi chín phần trăm là không, nhưng Thiên Nam thì khác.

Thiên Nam có Cẩm Tú. Đây không còn là lời nói suông mà là thành tích chính trị thực sự. Một khi mảng kinh doanh máy tính của tập đoàn Cẩm Tú được mở rộng như điện thoại di động, ông chủ Lư nhất định sẽ được vinh danh.

Nhưng một khi mảng kinh doanh điện tử tập đoàn Cẩm Tú bị dời đi, chẳng phải Lư Ngọc Bảo hắn sẽ bị đóng chặt vào cột ô nhục sao?

Một công ty nộp thuế lớn, hàng chục nghìn công việc biến mất vì ông chủ Lư ngươi. Làm sao hắn có thể tiếp tục công việc sau này? Làm sao có thể tiến thêm một bước?

Huống chi Tô Bình Nam có bối cảnh thâm hậu. Hắn làm loạn như vậy, ông chủ Lư chưa chắc có thể đè xuống được.

Nghĩ đến đây, ông chủ Lư trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.

“Mọi thứ đều phải nhìn từ hai phía. Sức hấp dẫn của Thiên Nam không đủ, nhưng so ra thì thị trường cạnh tranh cũng ít hơn nhiều.”

Ông chủ Lư trả lời một câu.

“Làm binh sĩ thì muốn làm tướng quân.”

Tô Bình Nam đi song song với ông chủ Lư, giọng điệu sôi sục: “Tập đoàn Cẩm Tú hướng đến thị trường toàn quốc. Xưng vương xưng bá ở một nơi nhỏ không phải tác phong của ta.”

Ông chủ Lư nghiêng người nhìn thoáng qua người thanh niên bên cạnh. Gương mặt của đối phương không che giấu hùng tâm tráng chí, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự già nua của mình.

“Đây là em gái thứ tư của ta.”

Tô Bình Nam quay sang Tô Định Bắc đi cùng hắn, nói với ông chủ Lư: “Hiện tại nàng là người phụ trách Điện tử Cẩm Tú, ngày nào cũng réo bên tai ta cái gì là định luật Moore, xác thực đã đến lúc phải thay đổi rồi.”

“Định luật Moore?”

Ông chủ Lư nhìn về phía thư ký của mình.

“Đại khái là hiệu suất của các mạch tích hợp tăng gấp đôi sau mỗi mười tám tháng.”

Không đợi thư ký Trần trả lời, Tô Định Bắc đã lên tiếng: “Cho nên dự trữ kỹ thuật và tài năng kỹ thuật là hai chân rết không thể thiếu của ngành điện tử. Nếu chúng ta muốn tránh bị thị trường đào thải, Cẩm Tú cần phải thay đổi.”

Nữ hài có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại có đường nét thanh tú, lưng thẳng tắp, mang lại khí thế bức người trong lần gặp đầu tiên.

Ánh mắt ông chủ Lư nhìn Tô Định Bắc cũng tràn đầy kinh hãi và thán phục.

Sấm to mưa nhỏ.

Sau khi bị Tô Bình Nam tỏ rõ ý đồ khiến cho tinh thần không yên, ông chủ Lư cũng mất đi tâm tư, cưỡi ngựa xem hoa một vòng rồi vội vàng rời đi.

Hết chương 1251.
Bình Luận (0)
Comment