“Nhị ca.”
Nhìn chiếc xe vội vã rời đi, giọng điệu Tô Định Bắc có chút hoài nghi: “Ông chủ Lư sẽ không dùng sức mạnh, vì sao chúng ta lại không thử nói ra? Đối phương đưa ra điều kiện cũng không tệ lắm, mảnh đất này tốt như vậy à?”
Trong mắt nữ hài, nhị ca của nàng chưa bao giờ thiếu cái nhìn đại cục, luôn nhìn thấy rõ ràng được mất. Cho nên nàng không hiểu vì sao hắn lại không muốn nói chuyện với đối phương một lần.
Tô Bình Nam lắc đầu: “Tại sao lại phải bàn?”
Nam nhân chỉ vào mảnh đất dưới chân mình: “Nếu ta nói mảnh đất này mười đến mười lăm năm nữa sẽ mang lại cho ta lợi nhuận tám tỷ trở lên, khi đó mọi người sẽ cho rằng ta bị điên…”
Giang tay ra, Tô Bình Nam nói tiếp: “Thông tin và nhận thức không đồng đều nhất định sẽ dẫn đến hai bên ông nói gà bà nói vịt. Thay vì đến mức đó, không bằng mạnh mẽ đẩy lùi ngay từ đầu còn hơn.”
Từ trước đến nay, Tô Định Bắc chưa từng hoài nghi Tô Bình Nam.
Khi nữ hài nghe thấy giá trị của mảnh đất dưới chân mình, nàng không khỏi âm thầm tặc lưỡi.
“Nói cho cùng tập đoàn Cẩm Tú vẫn quá yếu. Cho nên nhà máy Sắt thép Phương Bắc mới tác động để có được mảnh đất này.”
Tô Bình Nam đốt điếu thuốc xì gà đã hút hết xuống đất: “Định Bắc, hãy nhớ kỹ mục tiêu của chúng ta.”
Nam nhân khiến cho Tô Định Bắc khẩn trương hẳn lên.
Nữ hài luôn biết rằng nhị ca của mình là người có tham vọng, và nàng luôn nỗ lực tiến về phía trước. Đây là lần đầu tiên Tô Bình Nam nói với nàng muốn đưa tập đoàn Cẩm Tú đến một bước kia.
“Tập đoàn hóa là bước đầu tiên chúng ta cần làm, trước làm lớn, sau làm mạnh. Mục tiêu của Cẩm Tú không chỉ là một tài phiệt xuyên quốc gia mà còn phải trở thành một thực thể kinh tế.”
“Thực thể kinh tế?”
Tô Định Bắc mở to mắt kinh ngạc.
“Đúng vậy, ngươi hãy tưởng tượng một chút.”
Gương mặt không biểu cảm của Tô Bình Nam hiện lên sự kiệt ngạo không ai bì nổi: “Nếu tập đoàn Cẩm Tú của chúng ta có thể cung cấp hàng chục triệu thậm chí hàng trăm triệu việc làm cho toàn thế giới, thì chúng ta sẽ mạnh hơn hầu hết các chính phủ trên thế giới.”
Tô Định Bắc gật đầu.
“Nếu chúng ta cung cấp nhiều việc làm hơn những nơi khác, đồng thời cung cấp dịch vụ của chúng ta cho 1/3 thế giới, thì mọi người cần phải thấy quyền được phát ngôn của chúng ta.”
Tô Bình Nam nói tiếp, Tô Định Bắc lại gật đầu.
“Hai mươi năm.”
Tô Bình Nam tỏ vẻ khinh thường: “Chỉ cần phương hướng chung của ta chính xác, sau khi vượt qua trở ngại, Cẩm Tú nhất định sẽ trở thành một nền kinh tế thậm chí có thể so sánh với quốc gia bẩn thỉu bên kia đại dương.”
Nam nhân vỗ vai nữ hài: “Cùng nhau cố gắng.”
Trong gió núi, đám người Đỗ Cửu, Lục Viễn khiếp sợ cung kính khom người xuống, thật lâu sau vẫn không muốn đứng thẳng dậy.
…
Trong chiếc xe Audi lao nhanh như bay, bầu không khí rất nặng nề.
Ông chủ Lư không nói một lời, cho đến khi đi được hơn nửa đường mới bất chợt lên tiếng: "Tiểu Chu, quan hệ giữa ngươi và tập đoàn Cẩm Tú rất tốt ư? Tại sao hôm nay lại đột nhiên chạm mặt Tô Bình Nam?"
Khi hỏi câu này, ông chủ Lư nhìn thẳng vào ông chủ Chu, thử dựa vào biểu cảm trên gương mặt đối phương để phân tích xem hắn có nói thật hay không.
Rốt cuộc ông chủ Lưu vẫn rối rắm vấn đề ai là người thông báo cho Tô Bình Nam. Vấn đề này rất nghiêm trọng.
Lăn lộn quan trường, vị trí càng cao thì càng phải đi từng bước một, mỗi bước phải thật cẩn thận. Hắn đã đến vị trí này, chỉ sơ ý một chút thôi cũng sẽ bị đối thủ cắn xé đẩy xuống vực sâu vạn trượng. Nếu thân tín bên cạnh ăn ở hai lòng thì không còn là vấn đề trung thành hay không, mà liên quan đến vấn đề an toàn của bản thân, có thể trước sau vẹn toàn hay không.
"Tập đoàn Cẩm Tú?"
Ông chủ Chu ngẩng đầu lên: "Ta từng tiếp xúc vài lần. Mấy năm nay Cẩm Tú lấy rất nhiều đất, không ít thủ tục đều qua tay ta. Có điều ta không thân với Tô Bình Nam."
Nhịp thở không có gì bất thường.
Bả vai không có động tác khác thường, cơ thể cũng không vặn vẹo mất tự nhiên, con ngươi không có biến hóa lớn.
Chắc là đối phương không nói dối. Sau khi có phán đoán của mình, ông chủ Lư chậm rãi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Gần như trong nháy mắt ông chủ Lư đã đưa ra quyết định, trong hai người thư ký Tiểu Trần và tài xế Tiểu Trương có một người không thể giữ lại.
Nếu không thể xác định thì sa thải cả hai luôn.
Điện thoại của thư ký Tiểu Trần đổ chuông.
Chốc lát sau, chàng trai này nhíu mày nói khẽ: "Được, ta biết rồi, ta sẽ báo cho cấp trên."
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Trần quay đầu nhìn ông chủ Lư: "Người bạn bên sở Tư pháp của ta vừa mới nói cho ta một tin tức, ta cảm thấy cần phải báo cáo với ngài."
Bởi vì có ông chủ Chu ở đây nên Tiểu Trần rất thông minh đổi thân phận của người báo tin thành hai chữ "người bạn" vạn năng.
"Nói đi, chuyện riêng thì không cần dùng từ báo cáo."
Ông chủ Lư híp mắt cười, không nhìn ra hắn đã cho Tiểu Trần vào lãnh cung.
"Năm phút trước, sở Tư pháp thành phố Thiên Đô nhận được đơn tố cáo ghi rõ họ tên của quần chúng, tố cáo Trần Thanh Tuyền nhận hối lộ lên tới hơn một vạn tệ, ngoài ra còn một chiếc đồng hồ nổi tiếng và quà tặng khác."
Bầu không khí trong xe trở nên đóng băng theo mấy câu nói của thư ký Tiểu Trần.
"Chuyện này là thật ư? Đã điều tra rõ chưa?"
Ông chủ Lư đè nén nỗi chấn động trong lòng, thái độ hờ hững: "Hiện nay các đồng chí làm việc xốc nổi, rất nhiều chuyện không thể nhìn bề ngoài."
"Đổng Thành Vĩ của sở Tư pháp đã chuyển vụ án sang sở Giám sát. Bạn học của ta nói rằng sở Giám sát rất coi trọng, đã lập án."
Thư ký Tiểu Trần một năm một mười báo cáo rất chi tiết.
"Ồ."
Ông chủ Lư lạnh nhạt gật đầu, giọng điệu bình tĩnh: "Đúng là nên cảnh cáo các đồng chí bây giờ."
Sau đó, nam nhân nói sang chuyện khác: "Nhưng có một số việc không cần uốn nắn quá mức. Ta có ấn tượng với đồng chí Trần Thanh Tuyền. Chẳng phải ngươi và Trần Thanh Tuyền có quan hê họ hàng sao? Không yên tâm thì có thể đi thăm."