Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1253 - Chương 1253. Giết Một Người Răn Trăm Người

Chương 1253. Giết một người răn trăm người
Chương 1253. Giết một người răn trăm người

Thư ký Tiểu Trần gật đầu.

Hắn và Trần Thanh Tuyền nào có quan hệ họ hàng gì, chẳng qua là ông chủ của mình sợ người khác nói ra nói vào mà thôi. Nói như vậy thì tiến có thể công, lui có thể thủ, ít nhất sẽ không quá bị động.

Nhưng không phải là Tiểu Trần không chấn động.

Tiểu Hồng Bào làm việc quá hung ác. Phải biết đây là ông chủ Lư, là nhân vật số hai Thiên Nam đó!

Sao hắn đám làm như vậy chứ!

Đầu tiên là thản nhiên nhấc ông chủ của mình lên đống lửa, sau đó giáng cho người duy nhất dám lên tiếng là Trần Thanh Tuyền một kích nặng nề!

Đây là thủ đoạn một kẻ xuất thân áo vải có thể sử dụng sao? Nhìn như không đau không ngứa nhưng thật ra là sắc bén như dao.

Một nhân vật giống như kiêu hùng.

Thư ký Tiểu Trần đánh giá về Tô Bình Nam.

Thảo nào Tô Bình Nam có biệt danh Tiểu Hồng Bào.

Tiểu Trần không biết là ông chủ của mình cũng thầm cảm thán một câu từ tận đáy lòng.

Một tia chớp xẹt qua bầu trời, không lâu sau một tiếng sấm ầm vang, mưa càng thêm nặng hạt.

"Tiểu Hồng Bào! Người ta có năm người đó, ngươi điên rồi!"

Nhìn mấy quyển trục hồi sinh ít ỏi còn lại và tiểu pháp sư lại chết lăn quay lần nữa, Đông Đông lập tức hét to. Nàng cảm thấy mình sắp bị cái tên thô lỗ này chọc tức chết.

Miếng kẹo da trâu này không chỉ thích chém gió, mà còn chuyên gây chuyện, thường xuyên động một tí là rút đao khiêu chiến.

Lẽ nào hắn không biết pk trong game online là phải xem trang bị, cấp, kỹ thuật hay sao?

Hắn thì hay rồi, không quan tâm bên địch có bao nhiêu người, chỉ vì một chuyện bé như hạt vừng cũng nhất quyết xách pháp trượng trắng trong nhiệm vụ hùng hổ xông lên.

Chẳng cần nghĩ cũng biết kết quả.

Tiểu Hồng Bào người gặp người giết, biệt danh này chuẩn không cần chỉnh.

Nữ hài click chuột, cuối cùng một cuốn trục hồi sinh biến mất, Tiểu Hồng Bào full máu sống lại.

"Tức chết mất."

Tiểu pháp sư nhảy bật dậy, lải nhải: "Nếu đang ở hiện thực thì Tiểu Hồng Bào ta có thể một đấu mười, không, là hai mươi."

Tốc độ gõ chữ của Trương Đồng rất nhanh, nhập vai rất sâu. Đông Đông ngồi bên cạnh máy tính đỡ trán.

Mỗi lần bị giết tên này đều sĩ diện hão, theo lời hắn thì hắn chính là sự tồn tại phi nhân loại.

Cạch cạch! Nữ hài gõ bàn phím: "Người ta có năm người, người thấp nhất cũng cấp ba mươi lăm. Ngươi đừng tìm chết nữa có được không?"

"Oan gia ngõ hẹp, kẻ ác thắng."

Tiểu Hồng Bào nói năng hùng hồn: "Người lăn lộn giang hồ sao có thể không cầm đao."

Nữ hài chết lặng nhìn đối phương lải nhải một tràng.

"Thật ra game này chính là một giang hồ."

Tiểu Hồng Bào lẩm bẩm: "Cho nên không thể thua khí thế. Ngươi không ác thì ai sợ ngươi chứ? Vì vậy ta phải rút đao, đánh một quyền trước để tránh trăm quyền. Ngươi có hiểu đạo lý này không?"

Nữ hài phản bác: "Cho dù là giang hồ cũng không có đạo lý một tiểu pháp sư cấp mười tám như ngươi pk với năm đại kỵ sĩ."

"Thực lực là gì?

Tiểu Hồng Bào giận dữ: "Không phải vũ khí trang bị, mà là ác!"

Mười phút sau, Tiểu Hồng Bào mỗi ngày ồn ào, dựa vào tàn nhẫn lấy chỗ đứng trong game lại chết lăn quay.

"Hỡi Tiểu Hồng Bào đại nhân ác nhất Thiên Nam, ta hết cuốn trục hồi sinh rồi."

Đông Đông mỉm cười, dáng vẻ hả hê: "Thế nên ngươi chỉ có thể nằm đó hoặc là về thành thôi."

Thế là một cảnh tượng quen thuộc bắt đầu diễn ra.

Tiểu Hồng Bào lại bắt đầu chém gió trong hiện thực mình phách lối cỡ nào, bởi vì hắn có quá nhiều Rolls-Royce, Bentley nên bỏ xó trong gara ô tô, vân vân và vân mây...

"À đúng rồi, Tiểu Hồng Bào đại ca mạnh nhất thiên hạ, ngoài đời tên thật của ngươi là gì?"

Nữ hài đột nhiên hỏi.

Pháp sư nằm dưới đất trả lời: "Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng ngươi phải hứa là không được tiết lộ với ai. Thân phận ngoài đời của ta rất cao, bình thường tính cách rất lạnh lùng, cho nên không thể để người khác phát hiện tình cảnh mất mặt trong game."

"Nhất định, nhất định."

Nữ hài nhìn tiểu pháp sư không chém gió không chịu nổi, cười đau cả bụng.

"Tô Bình Nam."

Tiểu pháp sư trả lời: "Nhớ kỹ, ta là Tô Bình Nam."

Một vạn tệ có nhiều không?

Nhiều, mà cũng không nhiều.

Ở niên đại này, có lẽ trong mắt người bình thường, số tiền ấy khá lớn. Nhưng những người biết chuyện cho rằng ở vị trí của Trần Thanh Tuyền, thật ra chút tiền ấy không đáng kể.

Một vạn tiền mặt, đồng hồ đeo tay bảy nghìn, các quà tặng linh tinh khác hơn năm nghìn, tổng cộng hơn hai vạn.

Trần Thanh Tuyền rối rắm rất lâu, sau đó đột nhiên khai nhận.

Trong trường hợp bình thường, hơn hai vạn tiền tham nhũng thật sự ít ỏi đến mức không dậy nổi bọt nước. Thậm chí chưa chắc có mấy ai chịu nhắc đến.

Nhưng sau khi chuyện xảy ra trên người Trần Thanh Tuyền, trong mắt người hữu tâm lại giống như sóng dâng ngập trời.

Vì sao vậy?

Trong thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, chân trước Trần Thanh Tuyền vừa mới nói lời không nên nói trong cuộc họp, chân sau đã xảy ra chuyện?

Trùng hợp ư? Lừa quỷ đấy à?

Người chú ý tới chuyện này đều có thế lực không nhỏ, chẳng mấy chốc mọi người đã biết tường tận một số vấn đề chi tiết. Điều khiến bọn hắn sợ hãi là thoạt nhìn đương sự không có bất kỳ liên quan gì đến Cẩm Tú.

Không có bất kỳ quan hệ gì, cũng không phải trùng hợp. Đây mới là điểm đáng sợ nhất của Tô Bình Nam.

Trong lúc tất cả mọi người đang chờ đợi ông chủ Lư phản đòn, ông chủ Mạnh đã ra tay.

Trong một cuộc họp, ông chủ Mạnh vỗ bàn.

"Chúng ta là cán bộ nhân dân!"

Lão đầu nghiêm nghị nói: "Vì nhân dân phục vụ là gốc rễ của chúng ta. Chuyện của Trần Thanh Tuyền đã gõ một hồi chuông cảnh tỉnh cho Thiên Nam. Giết một người răn trăm người, vì vậy bất kể số tiền lớn hay nhỏ đều phải nghiêm trị."

Nói thế nào là một chuyện, mà nghe lại là một chuyện khác.

Ông chủ Mạnh muốn dẹp yên chuyện này, tức thì dựng sào thấy bóng, mọi ý kiến đều mất tăm.

Hết chương 1253.
Bình Luận (0)
Comment