Tô Bình Nam một mình về Thiên Nam, vừa lên máy bay, giương mắt thì thấy Lộ Lộ bởi vì chấn kinh mà mồm há to ra.
Tô Bình Nam, mấy lần đến trường đi học mà không có ghé tiệm tạp hóa là vì hắn rủ Lý Minh Khắc đi ăn.
Bởi vì thủ hạ hắn thiếu một người có thể ổn định sạp hàng, mà Lý Minh Khắc có thủ đoạn và kinh nghiệm nhiều năm ở xí nghiệp nhà nước, vừa khéo là hắn cần, thông qua mấy lần ăn cơm nói chuyện, hắn cảm thấy Lý Minh Khắc này rất phù hợp yêu cầu của hắn.
Một tờ giấy nhỏ được Lộ Lộ nhét vào trong tay Tô Bình Nam trong lúc đưa nước.
Mở ra xem: "Máy bay hạ cánh, chờ ta ở cửa ra, có việc gấp tìm ngươi."
Mấy chữ nhỏ rất đẹp.
Tô Bình Nam cười cười, chàng trai ngồi bên cạnh trợn to mắt nhìn, thấy hắn nhìn lại, không nhịn được giơ ngón tay cái lên, nói: "Trâu bò, lợi hại."
Tô Bình Nam sợ hắn hiểu lầm, khẽ gật đầu nói: "Người quen thôi."
Không biết vì cái gì, trước mặt mấy cô gái Lộ Lộ và Đồng Lệ Dĩnh, Tô Bình Nam cực kỳ buông lỏng, cho nên hắn gọi điện thoại báo không cần đến đón mình, một thân một mình đứng ở cửa ra chờ Lộ Lộ.
"Ma thuật sư, mệt chết ta, cảm ơn ngươi đã đợi ta."
Lộ Lộ như quen thuộc ôm Tô Bình Nam.
"Tìm một chỗ uống một ly đi, ta mới phát hiện một quán bar mới mở ở Thiên Đô, rất xịn."
Lộ Lộ yêu kiều vừa cười vừa nói. Nàng định uống mấy ly với cái tên thần bí này rồi mới hỏi hắn.
Hai người ngồi taxi đến chỗ, Tô Bình Nam ngẩng đầu một cái, cười, đây là một quán rượu mà Trương Đồng quá nhàm chán, xin phép hắn làm ra.
"Yên tâm, ta có tiền."
Vừa vào cửa, Lộ Lộ vỗ vỗ túi xách nữ nhỏ tinh xảo của mình, hào phóng nói.
"Được."
Tô Bình Nam mỉm cười gật đầu, sau đó nói: "Ngươi không đem theo tiền cũng không sao, dù sao ta biết phép tàng hình!”
Hai nguời cũng không có tìm góc ngồi mà đi tới quầy bar ngồi.
Gần đây Trương Đồng say mê pha rượu, hắn cảm thấy chuyện có phong cách như thế mới là chuyện hắn thích nhất. Bây giờ sắc trời còn sớm, quán bar trống rỗng, không có mấy người.
Đang luyện tập pha rượu, hắn nhìn thấy lão đại của mình dẫn theo một mỹ nữ đi vào, lập tức muốn chào hỏi.
Tô Bình Nam dùng ánh mắt nghiêm nghị trừng Trương Đồng một chút, ra hiệu cho hắn làm như không biết mình. Cuối cùng Trương Đồng cũng không có ngớ ngẩn, lập tức ngầm hiểu, lặng lẽ khẽ gật đầu.
"Không phải là ngươi biết ma thuật thật đó chứ?"
Lộ Lộ gọi hai ly rượu, hỏi nhỏ, dáng vẻ như đặc vụ.
Tô Bình Nam có chút buồn cười, nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Trương Đồng, nói: "Yên tâm đi, bây giờ hắn không nghe được chúng ta nói chuyện nữa."
Trương Đồng ngây dại, từ khi nào mà lão đại của mình trở nên ngây thơ như vậy, lại chơi trò hề này. Thế nhưng ánh mắt như muốn giết người của lão đại khiến cho hắn không dám không phối hợp, chỉ có thể giả bộ như không nghe được.
Lộ Lộ lập tức hứng thú, nói với Tô Bình Nam: "Thật, vậy ta mắng hắn, không phải là hắn cũng không nghe được sao?"
"Ừm."
Tô Bình Nam lạnh nhạt gật đầu, đồng thời ánh mắt sắc bén nhìn vẻ mặt như muốn chết của Trương Đồng.
"Đồ ngốc, ngươi quá xấu."
Trương Đồng cảm thấy chắc chắn là hôm nay mình đi ra ngoài không coi ngày, thế mà đụng phải lúc lão đại lên cơn bệnh. Dưới ánh mắt sắc bén của Tô Bình Nam, hắn ủy khuất giả vờ câm điếc khi bị mỹ nữ đó mắng.
Nhìn Trương Đồng không phản ứng chút nào, Lộ Lộ trừng to đôi mắt, nhìn cực kì đáng yêu.
"Đúng là thần kỳ."
Lộ Lộ quay qua nhìn Tô Bình Nam, ánh mắt lấp lóe như ánh sao.
"Đồ đầu heo, lần trước ánh mắt ngươi nhìn ta rất là háo sắc."
Lộ Lộ mắng Trương Đồng, rất vui vẻ.
Tô Bình Nam thấy Trương Đồng vô cùng đáng thương, cảm thấy không sai biệt lắm, dùng ngón tay chỉ Trương Đồng một cái, nói: "Hắn có thể nghe được."
Trương Đồng làm bộ lau sạch bình rượu trên quán bar, sắc mặt khổ đến nổi có thể nhỏ nước.
"Lại đến hai ly Kim Thang Lực, ta mời."
Lộ Lộ tâm tình thật tốt.
"Lần trước ngươi nói ngươi tên Tô Bình Nam đúng không?"
Lộ Lộ có chút xấu hổ, sợ mình nói sai, nàng nhớ hình như đúng là cái tên này.
"Ừ!"
Tô Bình Nam khẽ gật đầu nói: "Ngươi có chuyện gì gấp tìm ta?"
Lộ Lộ tinh thần phấn chấn, gương mặt nhỏ lập tức sáng lên, nói: "Không phải ta có việc gấp tìm ngươi, mà là Nha Nha có việc gấp, ngươi còn nhớ rõ Nha Nha chứ, chính là cô gái mời ngươi ăn cơm đó."
Tô Bình Nam gật đầu, chậm rãi nhấp một miếng rượu Trương Đồng mới pha xong, hương vị cũng không tệ lắm. Tô Bình Nam hơi kinh ngạc, ném cho Trương Đồng một ánh mắt khen ngợi.
Trương Đồng lập tức cảm thấy ủy khuất vừa rồi không cánh mà bay, đã bao lâu lão đại không có khen mình, nhất thời tinh thần hẳn lên.
Hai ly rượu vào trong bụng, ánh mắt Lộ Lộ có chút mê ly.
"Nha Nha là cô gái tốt, ngươi đừng thấy có đôi khi nàng thích đóng vai, bạn cũng nhiều tam giáo cửu lưu, thật ra thì nàng là ngươi rất lương thiện."
"À."
Tô Bình Nam đáp, có chút buồn cười nhìn cô gái đột nhiên lại trở nên thương cảm này.
"Nha Nha rất khổ, cha nàng là con ma men, còn có một đệ đệ không ra gì, học phí học Đại học Hàng Không đều là nàng làm công kiếm được."
"Ngươi nói có phải nàng là một cô gái tốt hay không, ta cho ngươi biết, ta chính là gái hư điển hình, bị người ta bao nuôi, còn mỗi ngày chạy ra bên ngoài điên điên khùng khùng. Thế nhưng ta thích làm bạn với nàng, hai chúng ta là bạn tốt nhất, cho nên ta mong ngươi giúp đỡ nàng."