Sau khi trở về Tấn Châu, Ngưu Quảng Phát lập tức bắt đầu quá trình chuẩn bị quà. Hắn quyết định nhịn nỗi đau cắt thịt, tặng đội ngũ mình thích nhất cho Tô Bình Nam.
Đúng vậy, đội ngũ.
Tất cả thành viên đều là quân nhân giải ngũ hàng thật giá thật. Hơn nữa, ông chủ Ngưu còn dày công bồi dưỡng tinh binh cường tướng. Có thể nói là đội danh dự tinh nhuệ nhất Hạ quốc, ngoại trừ đội danh dự phục vụ cho nguyên thủ quốc gia gặp khách nước ngoài.
Không sai, chính là đội danh dự.
Chuyện này cũng chỉ là tình cờ thôi. Ông chủ Ngưu thích gì nhất?
Làm màu.
Từ việc hắn là chủ sở hữu của chiếc xe Rolls-Royce đầu tiên ở Tấn Châu cũng có thể nhìn ra. Còn nữa, gần đây việc thu mua chỉnh hợp hàng loạt mỏ than càng làm cho danh vọng của hắn như mặt trời ban trưa trong nhóm ông chủ mỏ.
Nhưng ông chủ Ngưu cho rằng như thế vẫn chưa đủ chấn động, chưa đủ để phô bày tài lực và vật lực của mình.
Trí tưởng tượng của hắn phong phú kinh người.
Ngưu Quảng Phát nghĩ rằng hiện giờ mọi người đều giàu có rồi, mấy thứ xa xỉ phẩm như là đồng hồ đeo tay các thứ đã không thể nói lên đẳng cấp của hắn.
Vì vậy hắn nhớ tới tên vệ sĩ dở hơi của mình hồi trước, Bưu ca Phạm Đức Bưu tàn nhẫn nhất Liêu Đông từng gợi ý cho mình.
Ông chủ Ngưu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mặc dù võ công của tên kia là giả, nhưng ý kiến không tồi.
Vì vậy hắn quyết định thu nạp đối phương lần nữa.
Mà ý kiến Bưu ca đề cập với ông chủ Ngưu là thành lập một đội danh dự.
"Ngưu tổng, cái gì oách nhất, ngầu nhất?"
Lúc đó Phạm Đức Bưu còn tỏ vẻ cao thủ thế ngoại, nhìn ông chủ Ngưu mặt mày ngơ ngác bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đương nhiên là đội danh dự."
Bưu ca nói văng nước miếng, ông chủ Ngưu nghe hớn hở mặt mày.
"Thành lập một đội danh dự ở khu than đá của chúng ta. Trải thảm đỏ, đốt pháo, làm đầy đủ hết. Ai đến bàn chuyện làm ăn với chúng ta đều học theo bản tin thời sự đi một vòng, người đó sẽ sùng bái thực lực của chúng ta không phải sao?"
"Súng thì sao?"
Chưa ăn thịt heo thì cũng nhìn thấy heo chạy, ông chủ Ngưu từng nhìn thấy đội danh dự rồi.
"Thì sao á? Ngưu tổng, không phải là ngài còn muốn làm thật đấy chứ?"
Lúc đó, ánh mắt Phạm Đức Bưu nhìn ông chủ Ngưu cơm cha áo mẹ của mình thiếu chút nữa thì không giấu được sự khinh bỉ.
"Ý ngươi là?"
Ông chủ Ngưu còn đang sốc vì ý tưởng của Phạm Đức Bưu, không chú ý tới ánh mắt bất kính của đối phương, dáng vẻ quý trọng nhân tài.
"Làm bằng gỗ rồi quét sơn lên, ai nhìn ra chứ? Đến lúc đó làm bộ làm tịch tí, còn cả tiếng pháo to nữa, ai mà nhìn ra được? Hù chết bọn hắn."
"Ai quan tâm súng thật hay súng giả chứ?"
Lúc này Bưu ca cố gắng bắt chước biểu cảm của Gia Cát Lượng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa chiếu trên tivi dạo gần đây, trông cũng ra chiều bày mưu lập kế.
Sau đó, người tàn nhẫn nhất Liêu Đông bị lộ chân tướng, bị ông chủ Ngưu đuổi đi, tất nhiên chuyện dở hơi này cũng gác lại.
Mãi cho đến bây giờ, khi gấp gáp cần tô điểm bên ngoài để chứng tỏ mình lắm tiền nhiều của, nhằm dọa lui đối thủ cạnh tranh, ông chủ Ngưu lại nghĩ tới chuyện này.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Cho dù tài chính eo hẹp, ông chủ Ngưu cũng không thiếu chút tiền thành lập đội danh dự.
Hắn sai người tìm ba huấn luyện viên đội danh dự mới xuất ngũ trong mấy năm gần đây và bảy tám binh sĩ, lấy bọn hắn làm khung sườn bắt đầu dày công tạo ra một đội danh dự dùng để dọa người.
Không phải hắn keo kiệt, chỉ tuyển mấy người này.
Trên thực tế, thời nay công ăn việc làm ổn định mang lại cho người ta cảm giác đáng tin hơn là doanh nghiệp dân doanh của hắn.
Chỉ mấy người này thôi đã tốn biết bao công sức của ông chủ Ngưu rồi.
Ông chủ Ngưu không tài nào hiểu nổi tại sao những hán tử hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang này lại giữ khư khư công việc với lương tháng chưa đến một nghìn tệ, mà không chịu đến chỗ hắn kiếm nhiều tiền.
Đúng là không có chí tiến thủ!
Đây là cái nhìn trực quan nhất trong mạch não của ông chủ Ngưu. Tiền mà các ngươi cũng không dám kiếm, vậy thì các ngươi còn dám làm gì?
Không còn cách nào khác, hắn đành phải đập tiền.
Quá trình tuyển người đơn giản thô bạo, mang đậm phong cách của ông chủ Ngưu. Ngươi lo lắng lão tử phá sản đúng không? Phí chuyển nhượng năm vạn, lương tháng tám nghìn, ngươi có đến không?
Sức cám dỗ trần trụi của tiền bạc.
Phải biết rằng thuê một tay đấm chỉ mất bao nhiêu tiền? Còn là loại người liều mạng dám xách đầu. Loại người này vào lúc không đánh nhau, chỉ nuôi không cũng chỉ có lương tháng chưa tới năm nghìn.
Ông chủ Ngưu cảm thấy mình đã đủ thành ý rồi. Nhưng cho dù là như thế cũng chỉ kiếm được từng ấy người. Hắn hết cách, lại tuyển thêm mấy quân nhân giải ngũ cao lớn cho đủ số, luyện tập một thời gian mới ok.
Không thể không nói phương pháp cực kỳ khác người này mang đến hiệu quả kinh người trong đám ông chủ mỏ.
Mời người đến khu văn phòng, trải thảm đỏ, nổ tám mươi tám phát pháo mừng có thể nói là dời núi lấp biển, cộng thêm động tác đồng đều và vũ khí giả của đội danh dự.
Cảm giác hư vinh tăng vọt.
Khách khứa đến tham dự trợn tròn mắt. Thế này mà không có ai quản hả?
Còn chưa kể thành lập đội danh dự có phạm pháp không? Không phạm pháp.
Mặc dù hơi trái quy định, nhưng đối với ông chủ Ngưu thì không thành vấn đề. Dù sao cũng chỉ nuôi trong khu vực than đá, không đi ra ngoài thì không có vấn đề gì to tát.
Vì vậy, trong tiếng pháo nổ đùng đoàng, ông chủ Ngưu sôi nổi chỉ điểm giang sơn nháy mắt trở thành một nhân vật lớn có bối cảnh thông thiên, sâu không lường được trong mắt các đại gia khác.
Rất nhiều vụ làm ăn cứ thế được bàn bạc. Thậm chí trong lần xoay sở tiền nong này không thể xem nhẹ tác dụng của đội danh dự.
Nhưng ông chủ Ngưu rất hào phóng với huynh đệ, hắn thật sự tính tặng đội ngũ này cho Tô Bình Nam.