Đội danh dự có hiệu quả tốt như vậy khiến ông chủ Ngưu phát hiện ra Bưu ca lừa đảo kia cũng là một nhân tài.
Không biết đánh nhau thì sao nào, cao thủ khó tìm, cứ từ từ là được. Dù sao hiện tại hắn dùng người của Bảo an Cẩm Tú cũng thuận tay, tạm thời không có nhu cầu gì.
Nhưng mình cần người hợp gu dùng vào việc cần động não. Hơn nữa, tốt xấu gì lúc đó Phạm Đức Bưu cũng xông lên, không tính là sói vô ơn.
Với ý nghĩ này, ông chủ Ngưu cảm thấy nên cho Phạm Đức Bưu thêm một cơ hội làm người, trọng dụng một lần nữa. Vì vậy hắn quyết định cho người tìm tên này.
…
Dạo này Bưu ca sống hơi gian nan.
Hắn không biết mình sắp gặp thời. Sau khi hắn ở lại ổ chó của tiểu huynh đệ Từ Hữu Tiêu bị hắn lừa, hai người miệng ăn núi lở, cuộc sống ngày càng túng quẫn.
Hiện giờ tiểu huynh đệ được hắn dạy dỗ cũng có lòng tự trọng cao hơn trời, nội tâm bị kìm nén có thể nói là kinh người.
Làm thuê á? Mỗi tháng nai lưng ra kiếm mấy trăm tệ? Đời này không có khả năng...
Nhưng dù sao cũng phải sống tiếp. Vì vậy người thân của hắn, cô bảy dì tám nào đó gặp xui xẻo.
Hôm nay vay ba mươi tệ, mỗi ngày đòi năm mươi tệ, không cho vay thì lải nhà lải nhải. Vì thế, bây giờ hắn đã trở thành kẻ thần ghét quỷ chê trong mắt tất cả họ hàng.
"Đại ca đang nghiên cứu gì thế?"
Từ Hữu Tiêu đeo kính râm, tóc nhuộm vàng hỏi Phạm Đức Bưu ngồi xếp bằng trên mặt đất với vẻ mặt táo bón.
"Thiên cơ bất khả lộ."
Sau khi Phạm Đức Bưu nói xong câu này, đột nhiên giang hai tay ra, điên cuồng vung vẩy như động kinh, sau đó hắn mới từ từ thu tay về và thở hắt ra trước ánh mắt kinh ngạc của Từ Hữu Tiêu.
"Lúc ta đang luyện công ngươi đừng làm phiền, chẳng may tẩu hỏa nhập ma thì sao?"
Phạm Đức Bưu trợn mắt trừng Từ Hữu Tiêu: "Ta đang luyện khí, ngươi có biết luyện khí không?"
Từ Hữu Tiêu lắc đầu, vẻ mặt sùng bái.
"Đây là thứ tốt đấy."
Phạm Đức Bưu chỉ vào một cuốn sách đã ố vàng: "Hôm nay ta mua chịu ở chỗ lão Trương thu gom đồng nát, lát nữa ngươi trả tiền cho người ta đi. Không đắt, một tệ thôi."
"Ồ."
Từ Hữu Tiêu mới lừa cháu gái mình được hai mươi tệ, ra vẻ đại gia gật đầu.
"Cuốn sách này tên là Tam mệnh thông hội, có thể biết được họa phúc, xem tướng cho người ta, bên trong có đạo lý lớn."
Phạm Đức Bưu thấy Từ Hữu Tiêu kiếm được tiền, thái độ lập tức tốt hơn nhiều, giải thích cho đối phương: "Chẳng phải cái tên Lý mù ở chợ dựa vào nửa cuốn Dịch kinh đi lừa tiền sao? Ta nói cho ngươi biết, ta học cái này còn lợi hại hơn hắn."
Con đường của Bưu ca càng đi càng lệch.
Làm thuê, làm lao động chân tay thì hắn không khom lưng được.
Tranh đấu gay gắt? Dựa vào tàn nhẫn kiếm tiền giang hồ? Hắn không có bản lĩnh ấy.
Bưu ca hay chém gió bay nóc nhà vẫn biết rõ định vị của mình.
Nhưng cứ cái đà này thì sớm muộn gì cũng chết đói. Sau nhiều ngày tìm kiếm, hắn phát hiện ra một nghề nghiệp vô cùng thích hợp với mình.
Làm thầy bói.
Lý mù ở chợ được ăn thịt mỗi ngày dựa vào đâu? Còn không phải là dựa vào cái miệng ba hoa sao?
Nói đến bản lĩnh lươn lẹo, Phạm Đức Bưu khẳng định mình không sợ bất kỳ kẻ nào. Mà cuốn sách này xuất hiện đã bù vào chỗ thiếu hụt về kiến thức lý luận cuối cùng của hắn.
…
Trong khi đồng chí Phạm Đức Bưu - người tàn nhẫn nhất Liêu Đông của chúng ta sắp đi lên con đường làm thầy bói, món quà ông chủ Ngưu tặng Tô Bình Nam đã đến Thiên Đô.
Sau khi ông chủ Ngưu biết Tô Bình Nam sắp sang bên kia bờ đại dương, đã xác định hành trình, hiệu suất làm việc của hắn rất nhanh.
Lục Viễn thề là từ trước đến giờ hắn chưa từng thấy một người luôn bình tĩnh như Tô Bình Nam xuất hiện biểu cảm kỳ lạ như vậy.
Phẫn nộ? Tức giận? Không giống.
Tô Bình Nam mang lại cho người ta ấn tượng lạnh lùng nghiêm nghị, mặt không cảm xúc mới là bình thường. Nhưng hiện tại cảm giác hắn mang lại là cứng nhắc như bị cái gì đó chặn ngang họng, vẻ mặt kỳ dị khó tả.
Quả thật Tô Bình Nam cực kỳ kinh ngạc trước ý tưởng khác người của ông chủ Ngưu.
Hắn tuyệt đối không ngờ Ngưu Quảng Phát lại quậy như vậy. Khi nhận được cuộc gọi từ Ngưu Quảng Phát, giọng điệu tiếc hùi hụi của đối phương khiến hắn cứ tưởng là thứ tốt gì. Cho đến khi đến làng du lịch suối nước nóng, hắn mới biết nguyên nhân ông chủ Ngưu muốn tặng quà ở đây.
Pháo nổ vang, sáu mươi tư người mặc quân phục màu đen tạo thành đội danh dự, động tác nhịp nhàng đều đặn. Nhất là khi đi tới trước mặt Tô Bình Nam, bọn hắn đồng loạt nâng súng hành lễ. Cảnh tượng này thật sự khiến người ta trợn tròn mắt sững sờ.
"Chào Tô tổng."
Tổng chỉ huy đội danh dự Trương Đại Vĩ hô to, sau đó mọi người hô theo: "Hoan nghênh Tô tổng kiểm duyệt."
Tô Bình Nam xanh mét mặt mày, quay sang nói với Lục Viễn: "Ta chỉ cho ngươi nửa tiếng, khiến đám người này rời khỏi Thiên Nam. Còn nữa, nói với Ngưu Quảng Phát là vụ làm ăn lần này ta đổi ý rồi, chia 2-8."
Lúc này ông chủ Ngưu đáng thương hãy còn đang đắc ý vì sự hào phóng của mình, đang nghĩ cách thành lập thêm một đội danh dự, không biết rằng chỉ vì một món quà mà hắn tổn thất nhiều mỏ than.
Về sau, khi thấy lợi nhuận hắn lập tức choáng váng, đấm ngực giậm chân kêu gào thảm thiết.
"Ta biết rồi." Lục Viễn khom người. Thật sự là hắn cũng sốc.
Có nhiều thứ xem trên tivi thì không có cảm giác gì. Nhưng khi ngươi rơi vào tình cảnh kỳ lạ đó, nỗi chấn động chân thực ấy vẫn khiến ngươi máu nóng sôi trào.