Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1280 - Chương 1280. Ta Họ Mạnh

Chương 1280. Ta họ Mạnh
Chương 1280. Ta họ Mạnh

“Đều là giết người và bị giết mà thôi, nhưng chiến tranh quả thật quá tàn nhẫn.”

Tô Nhất Nhị lên tiếng, trong ánh mắt mang theo một sự nghi ngờ: “Lúc trước chúng ta rất sợ đại đội trưởng cười. Hắn cười một tiếng, tặng cho các anh em thứ tốt, chúng ta biết trận tiếp theo sẽ chết rất nhiều người.”

Giọng nói nặng nề của Tô Nhất Nhị khiến Mộ Dung Thanh Thanh ngồi thẳng người.

“Thế nào là tinh anh?”

Tô Nhất Nhị đã tiến vào trạng thái nói chuyện: “Không phải ngươi có thể bắn chính xác trong quá trình huấn luyện súng. Tinh anh chính là ngày thường ngươi có thể chạy được bao nhiêu. Bởi vì trong thời điểm chiến đấu chân chính, đạn nhiều như mưa.”

“Đối mặt với mưa đạn, có thể bình tĩnh, không giở trò lưu manh, trong thời gian ngắn nhất dùng phương thức hữu hiệu nhất giết chết kẻ địch mới là tinh anh.”

Trên gương mặt đầy vết sẹo của Tô Nhất Nhị nở một nụ cười dữ tợn: “Từ trong đống người chết bò ra đều có tư cách được gọi là tinh anh, nhất là người đã đánh những trận ác chiến, ý chí chống đỡ của bọn hắn đã như sắt thép.”

“Chúng ta muốn gặp một người như vậy.”

“Ừm, đã từng là hổ đêm (*) giỏi nhất. "

(*) Hổ đêm: thuật ngữ, chỉ lính trinh sát giết nhiều người nhất.

Mộ Dung Thanh Thanh hỏi tiếp: “Liệu hắn có đi theo chúng ta không?”

“Đương nhiên rồi.”

Tô Nhất Nhị lấy làm lạ: “Hắn cũng phải ăn cơm, cũng phải sống mà.”

Năng lực tình báo của tập đoàn Cẩm Tú rất mạnh. Tô Nhất Nhị chỉ cần cung cấp mấy cái tên, quê quán, việc tìm người không khó. Đồng thời hoàn cảnh sinh hoạt khó khăn cũng bày ra trước mắt hắn.

Không phải anh hùng nào cũng có được đãi ngộ xứng đáng với những gì mình đã bỏ ra. Thế giới này chưa từng có sự công bằng.

Quý Vân Phàm lại buồn nôn.

Nhưng hắn không say. Đây là một loại thiên phú khác của hắn.

Bất luận uống đến trạng thái nào, đầu óc của hắn vẫn duy trì tỉnh táo, cho dù dạ dày đã thủng đến trăm ngàn lỗ.

Đương nhiên không phải lần nào uống rượu hắn cũng uống như vậy. Nếu không, sức khỏe của hắn đã sớm giảm sút rồi.

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

Xuất hiện tình huống này nhất định là tình hữu nghị giữa hai bên đã đạt đến trạng thái nở hoa kết trái.

Rượu là môi giới tốt nhất vào lúc này.

Chế độ quan chức rất nghiêm ngặt. Có thể cần Quý Vân Phàm đi móc nối quan hệ, người này nhất định phải làm việc rất đáng tin.

Quý Vân Phàm rất kiêu ngạo.

Người mà hắn kết giao không chỉ nhìn vào vị trí, hơn cả là nhân phẩm và tiềm lực.

Có đôi khi đức của một người không xứng với địa vị. Hắn không muốn chôn cùng một chỗ với loại người này. Bởi vì hắn cho rằng loại người đó đi không đủ xa.

Hắn có một quan niệm chưa từng nói với ai. Làm người còn làm không được, ngươi giải quyết được việc gì chứ?

Thế giới này cái gì cũng phải nói đến lợi ích, nhưng đại sự chân chính không phải cứ lấy tiền là có thể làm. Bởi vì người có thể làm đại sự thì hoàn toàn không thiếu tiền.

Lúc này nhìn cái gì? Là nhân phẩm.

Thành thật đáng tin là nước cờ đầu tốt nhất. Người ta chỉ có cảm thấy ngươi không tệ, ngươi mới có cơ hội.

“Được rồi, các ngươi không cần để ý đến ta nữa.”

Sau khi cho mấy người kia đi trước, Quý Vân Phàm tìm một chỗ yên tĩnh ven đường ngồi xuống. Hôm nay hắn uống hai bình Ngũ Lương Dịch, dạ dày rất khó chịu. Hắn đã có cảm giác đi không vững.

Hắn giúp một người bạn dắt mối, thuận lợi lấy một mỏ đồng Tấn Châu, nhưng liên quan đến tiền trà nước, hắn không nhắc đến một đồng.

Nhân tình này sẽ có lúc trả lại cho hắn.

Hắn không thích phơi bày dáng vẻ chật vật của mình trước mặt người khác. Cho nên, Quý Vân Phàm ngồi trên vỉa hè lạnh lẽo cho đến khi trở lại trạng thái bình thường mới xuất hiện, cũng không trở về khách sạn để người khác chế giễu.

Có nhiều thứ tuyệt đối không thể thể hiện ra. Quý Vân Phàm vĩnh viễn sẽ duy trì biểu tượng tràn đầy tinh lực trước mặt người khác.

Chỉ có như vậy, người khác mới không nhìn thấu hắn. Đây là điểm đặc biệt của hắn.

“Quý Vân Phàm, ông chủ Quý?”

Điện thoại vang lên, là một giọng nữ thanh thúy nhưng Quý Vân Phàm lập tức khôi phục sự bình tĩnh, giọng điệu cung kính và nhiệt tình: “Xin hỏi ai tìm ta thế?”

Ngày thường hắn mang theo hai ba chiếc điện thoại, nhưng số điện thoại này là quan trọng nhất. Bởi vì người mà hắn cảm thấy đủ tầm, hắn mới để lại số điện thoại này.

“Ta họ Mạnh, không biết ngươi có tiện gặp mặt không?”

Tinh lực và trí nhớ của Quý Vân Phàm có thể nói là trội hơn người bình thường.

Có ít nhất bốn trăm số điện thoại trong sáu chiếc điện thoại, nhưng hắn có thể nhớ rõ ràng từng người một.

Hắn quen một nữ nhân họ Mạnh, là ngôi sao đang lên của ban Kỷ luật thanh tra, nhưng hắn xác định đối phương không phải giọng nói này, cũng không có giọng điệu mạnh mẽ đến như vậy.

Dù sao ông chủ Quý bây giờ đã không còn là người mà một tiểu nhân vật có thể đắc tội.

Nói cách khác, nữ hài không quen biết này có thể lấy được số điện thoại quan trọng nhất của hắn, thế lực ất không đơn giản.

“Đương nhiên là rảnh rồi. Xin hỏi ta có thể gặp ngươi ở đâu?”

Chỉ trong chớp mắt, ông chủ Quý đã đưa ra quyết định. Trước tiên cứ mặc kệ là ai, chỉ dựa vào việc người ta có số điện thoại này của hắn, hắn phải cố gắng giữ gìn mối quan hệ này.

“Số 33 phố Đông Trường An, tầng chín Mẫu Đơn Đình. Chúng ta hy vọng sẽ dùng thức ăn của Đàm gia chờ Quý tiên sinh.”

Nữ nhân cúp điện thoại.

Nội dung ngắn gọn trong điện thoại khiến Quý Vân Phàm cảm thấy người mời mình không đơn giản.

Hết chương 1280.
Bình Luận (0)
Comment