“Đúng.” Một nhân viên công tác bị mạch suy nghĩ của Quý Vân Phàm dẫn dắt, gật đầu đồng ý.
Điều này khiến cho tinh thần Quý Vân Phàm tăng lên: “Ta đang làm người tốt việc tốt. Ta tổ chức một bữa tiệc, con trai Lưu tướng quân cũng thể hiện được tài hoa của mình, còn con dâu của người bạn kia cũng có thể trở về tổng bộ, sống thời gian hạnh phúc. Ngươi nói xem có phải ta đồng thời giúp cho hai vị lãnh đạo giải quyết vấn đề không?”
Tất cả nhân viên công tác tham gia tra hỏi, bao gồm Mạnh lão tứ đang ngồi bên ngoài theo dõi đều không còn gì để nói.
“Ta nói thật mà.”
Quý Vân Phàm vẫn còn chút oan ức vì mình bị bắt: “Chạy nhiều, quen biết nhiều lãnh đạo, hiểu rõ tình huống khó xử của lãnh đạo. Bọn hắn cũng là người, ta muốn lúc nào cũng có thể nghĩ cách giúp bọn hắn giải quyết vấn đề khó xử của mình.”
“Thật là, các ngươi đã làm trễ nãi rất nhiều chuyện chính sự của ta đấy.”
…
“Nhân tài.”
Tô Bình Nam đọc đến đây, cảm khái một câu.
Biểu hiện của nam nhân lúc này rất giống với nhân vật Tử Tam trong bộ phim Người trong giang hồ khi nhìn thấy Vương Cường uống sữa tươi ở thời không khác.
Giống nhau như đúc.
“Cái này gọi là luồn cúi.”
…
Mấy chuyện này không thuộc phạm vi quản lý của cục an ninh quốc gia, nhưng nhân viên công tác vẫn khăng khăng: “Liều mạng như vậy, rốt cuộc ngươi được lợi gì?”
“Lợi?”
Quý Vân Phàm lắc đầu.
“Ta có được tôn nghiêm của chính mình. Giúp người là ta tự nguyện.”
Quý Vân Phàm thao thao bất tuyệt: “Đồng chí, các ngươi còn trẻ. Suy nghĩ đi, ngươi có thể giúp đỡ người khác, ngươi sẽ cảm thấy mình hữu dụng. Lần tiếp theo người đó sẽ tìm ngươi, đây chính là chỗ lợi lớn nhất.”
Mấy nhân viên công tác nhìn nhau.
“Tại sao vĩ nhân lại là vĩ nhân? Bởi vì hắn có thể giúp đỡ toàn bộ nhân dân Hạ quốc chúng ta. Hắn cần lợi hay sao?”
Một đống tinh anh bắn súng, lái xe, đấu vật không thứ nào không giỏi đều lắc đầu.
“Nếu có thể giúp cho mấy tỷ người dân trên trái đất này, hắn chính là Thượng Đế. Thượng Đế cần lợi sao?”
Lại lắc đầu.
“Lợi hại.”
Sau khi lắc đầu, một đám người lại gật đầu, cảm khái một câu: “Ngươi còn ngon hơn gián điệp nhiều.”
…
Tô Bình Nam khép tài liệu lại, nheo mắt như có điều suy nghĩ.
“Thế nào? Ít gặp lắm đúng không?”
Mạnh Tịnh Tuyết cũng chịu phục lý luận của người này. Quan trọng nhất là theo nguồn tin, Quý Vân Phàm đúng là không nói láo.
Hắn có nguồn năng lượng của mình, nhưng hắn không chủ động cầu người, đều là người ta đến trả ơn cho hắn.
Leo lên đến vị trí nhất định đều là nhân tinh.
“Rất ít gặp.”
Tô Bình Nam trả lời: “Ta muốn làm quen với người này, không biết ngươi có cách gì hay không?”
“Đương nhiên không thành vấn đề.”
Mạnh đại tiểu thư kiêu ngạo nói: “Đừng quên ta cũng là một trong những đối tượng mà hắn muốn giúp đỡ, hơn nữa còn là đối tượng trọng điểm.”
“Nhưng còn phải chờ.”
Mạnh đại tiểu thư nói tiếp: “Trước tiên ngươi đi với ta đến ăn một bữa cơm gặp mặt nhà khoa học kia đã.”
“Ta nói lại lần nữa, giữa chúng ta không cần trao đổi.”
Giọng điệu của Tô Bình Nam rất nghiêm túc: “Chúng ta là bạn bè chân chính.”
…
Cuộc gặp gỡ nhà khoa học trong miệng Mạnh đại tiểu thư rất đơn giản, không có bất kỳ tình huống cẩu huyết nào.
Nhà khoa học tên Phương Kiến Quýnh.
Tướng mạo hào hoa phong nhã, giọng điệu vô cùng khách sáo. Nhất là thấy Mạnh Tịnh Tuyết khoác tay Tô Bình Nam, Phương Kiến Quýnh có cảm giác như trút được gánh nặng.
“Tô tổng, nói thật là nhìn thấy ngươi xuất hiện, ta cảm thấy như trút được gánh nặng. Mạnh lão đại, chúng ta gặp mặt cũng chỉ là nhiệm vụ mà thôi.”
Sự mạnh mẽ của Mạnh đại tiểu thư dường như đã ăn sâu vào tâm trí người bạn chơi từ nhỏ với nàng. Hắn cũng rất tự cao tự đại, cho nên không vội tìm cho mình một nửa còn lại. Nhưng hắn biết rõ Mạnh Tịnh Tuyết không phải đối tượng thích hợp với hắn.
Hắn vừa nói xong, bầu không khí lập tức dễ chịu hơn.
Trong quá trình nói chuyện vui vẻ, Tô Bình Nam có ấn tượng khá tốt về người tự xưng là đời thứ hai về kỹ thuật trao đổi tin tức này, biết tiến biết lùi, không phải hạng người ba hoa chích chòe.
Hắn không biết rằng ấn tượng của Phương Kiến Quýnh về hắn lại càng sâu hơn.
Phương Kiến Quýnh biết rõ ràng tính cách, quỹ tích trưởng thành của Mạnh Tịnh Tuyết. Phương Kiến Quýnh cho rằng vị nữ anh hùng của Mạnh gia sẽ sống quãng đời còn lại trong cô độc.
Nam nhân như thế nào mới có thể hàng phục được yêu tinh như nàng chứ?
Gặp được Tô Bình Nam, Phương Kiến Quýnh lập tức hiểu được Mạnh đại tiểu thư đã hoàn toàn chìm đắm.
Nam nhân nhìn qua rất trẻ tuổi nhưng khí chất lại như sói như ưng. Chỉ đứng đó thôi, khí thế uy nghiêm từ sâu bên trong tản ra một cách tự nhiên, quả thật hiếm thấy trên đời.
Không biết vì sao, rõ ràng vị Tô tổng này chỉ là một người làm ăn nhưng Phương Kiến Quýnh lại cảm nhận được hương vị thiết huyết của quân nhân trên người hắn.
Thật ra hắn đã sai.
Trò chuyện càng vui vẻ, trên người Tô Bình Nam càng có chất giang hồ, dùng máu và lửa ngâm ra.
Có được khí thế này không chỉ một mình Tô Bình Nam, mà Mộ Dung Thanh Thanh cũng có.
…
Một chiếc Mercedes-Benz màu đen đang chạy nhanh.
Trong xe, Mộ Dung Thanh Thanh mặc một chiếc áo đỏ, miệng ngậm điếu xì gà, thuần thục nhả ra mấy vòng khói đen, bộc lộ dã tính của mình.
Trên thế giới này, ngoại trừ Tô Bình Nam, Mộ Dung Thanh Thanh rất ít khi kiềm chế khí thế của mình trước mặt người khác.
“Tinh anh trong quân đội của các ngươi như thế nào?”
“Ngươi cảm thấy chiến tranh và những cuộc chém giết mà chúng ta đã trải qua có khác gì nhau? Chỉ là quy mô khổng lồ, vũ khí tiên tiến hơn mà thôi.”
Mộ Dung Thanh Thanh đang đi cùng với Tô Nhất Nhị. Hai người rất ít khi ngồi cùng nhau đều im lặng thật lâu, nữ nhân đột nhiên hỏi ra một câu như vậy.
Tô Nhất Nhị nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Mộ Dung Thanh Thanh lại hút tiếp vài hơi xì gà, sau đó nhả khói, vô cùng có kiên nhẫn.