Tô Bình Nam lập tức ngẩn ra. Quý Vân Phàm là người Tấn Châu.
Một người mày rậm mắt to, tướng mạo đàng hoàng, trung thực vượt mức tiêu chuẩn.
Tướng mạo của người này thuộc về chủng loại ông trời không cho chết đói. Hắn mang đến cho người ta một cảm giác hắn cực kỳ thành thật.
Lấy một thí dụ, người này vừa đứng lại, đại nương bán rau không nói gì nhưng lại muốn bán thêm cho hắn, rồi phát hiện mình không bạc đãi sự trung thực của đối phương.
Bề ngoài là trời cho, mà tính cách cũng bộc lộ thiên phú dị bẩm. Nhưng có thể đi đến một bước này là hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của chính hắn.
Ba đời Quý gia đều là dân quê chính cống, lại còn nghèo.
Nói cách khác, nghèo đến rớt mồng tơi.
Đời thứ ba trong nhà mười chín miệng ăn, người ra ngoài làm quan chức lớn nhất là ba của Quý Vân Phàm, thôn trưởng một sơn thôn nhỏ ở Tấn Châu.
Mạnh Tịnh Tuyết đưa cho Tô Bình Nam một phần tư liệu: “Nhìn đi, đây là ghi chép lúc đó. Bởi vì không quan trọng cho nên không cần giữ bí mật. Ngươi xem một chút đi.”
Nam nhân tiếp nhận, sau đó mở hồ sơ được ghi chép rõ ràng ra xem.
Nữ nhân sâu kín nhìn Tô Bình Nam: “Lần đầu tiên gặp người này, ta biết ngươi sẽ rất cần hắn.”
Nam nhân ngạc nhiên mở tài liệu ra.
…
“Biết vì sao lại tìm ngươi không?”
“Không biết.”
Quý Vân Phàm đối mặt với chiến trận chưa từng thấy, có chút không biết làm sao.
“Cho ngươi thời gian suy nghĩ. Cơ hội chỉ có lần này thôi, suy nghĩ kỹ rồi nói.”
Mười mấy phút sau, Quý Vân Phàm vẫn lắc đầu.
“Nghĩ lại thêm lần nữa rồi cho chúng ta một lời giải thích.”
Một chồng ảnh được ném đến trước mặt Quý Vân Phàm. Hắn cầm lên. Trong ảnh, biểu hiện của hắn rất vội vàng khi xuất phát, rồi tiếp xúc với đủ loại nhân vật thực quyền.
“Ngươi hãy giải thích lý do ngươi đi theo những người này.”
Sắc mặt nhân viên công tác rất nghiêm túc.
“Kết giao bạn bè thôi.”
Quý Vân Phàm lộ ra vẻ mặt vô tội: “Không phải các ngươi cho rằng ta là Hán gian chứ?”
“Chúng ta sẽ không đổ oan cho người tốt.”
Ánh mắt nhân viên công tác trở nên sắc bén: “Kết giao bạn bè là vì công việc sao? Vì sao ngươi lại muốn làm quen với lãnh đạo? Ngươi có nhiều chuyện cần làm hay là có mục đích khác?”
“Không phải nhờ bọn hắn làm việc. Ta chỉ nói cho bọn hắn biết có việc gì thì cứ tìm ta.”
Quý Vân Phàm trả lời khiến cho nhân viên công tác phụ trách tra hỏi phải trợn tròn mắt.
“Tìm ngươi giải quyết? Ngươi có khả năng giúp đỡ lãnh đạo làm việc sao?”
Nhân viên công tác lập tức hỏi tiếp.
“Ta không thể nhưng ta có cách.”
Lời nói kế tiếp của Quý Vân Phàm khiến nhân viên công tác sợ ngây người. Ngay cả Tô Bình Nam đọc đến đây cũng chấn kinh.
“Người này chắc chắn sẽ là một mảnh ghép cực kỳ quan trọng trên tấm bản đồ của Cẩm Tú.”
Đây là trực giác của Tô Bình Nam, mà trực giác của nam nhân thì luôn luôn chuẩn.
Tô Bình Nam vẫn còn tiếp tục đọc. Nam nhân đọc đến nhập thần. Mạnh đại tiểu thư dừng xe, hắn cũng không phát hiện.
Chi tiết này thể hiện rất nhiều thứ.
Tính cảnh giác kinh người của Tô Bình Nam cũng không vì quyền thế của nam nhân mà giảm đi bao nhiêu.
Xảy ra tình huống này, thứ nhất tư liệu quá thu hút, càng quan trọng hơn là sự tin tưởng tuyệt đối với Mạnh Tịnh Tuyết.
…
“Ngươi giúp đỡ? Nói đi, ngươi giúp đỡ như thế nào?”
Các nhân viên công tác rất hứng thú, khiến Quý Vân Phàm không hiểu ra sao.
Nhân viên công tác hứng thú là có nguyên nhân.
Bọn hắn đi theo tên gia hỏa này không phải ngày một ngày hai. Bọn hắn thật sự không hiểu nổi hành vi của người này như thế nào.
Ban đầu, bọn hắn cứ nghĩ đã bắt được một con cá lớn.
Tên gia hỏa nhìn rất trung thực này ngày nào cũng mang đặc sản địa phương đến xin gặp lãnh đạo các bộ ngành lớn, lãnh đạo bệnh viện, thậm chí trường học hắn cũng không buông tha, quân đội cũng đến luôn.
Quan trọng nhất, dường như hắn còn có quan hệ với đại sứ quán của rất nhiều quốc gia. Bởi vì bọn hắn nhìn thấy người này mời người nước ngoài ăn cơm, nhờ làm hộ chiếu.
Thời gian này xuất ngoại không dễ. Hộ chiếu dễ làm như vậy sao? Nhất định có quỷ.
Quý Vân Phàm quá bận, quan trọng nhất là thích. Cái tên gia hỏa này ngày nào cũng kéo tổ điều tra thiếu chút nữa chạy gãy chân.
Nhưng ban đêm, tinh lực của tên nhóc này cũng rất dọa người. Hắn không hề rảnh.
Quý Vân Phàm có thể tổ chức tiệc với bốn người cùng một lúc, hơn nữa còn không cùng một chỗ.
Đây không phải gián điệp thì là gì?
Tiêu một đống tiền không phải tìm người làm việc, chỉ vì muốn làm quen? Một gián điệp cẩn trọng như vậy đúng là hiếm thấy. Hắn bận như thế nhất định là vì thu thập tình báo.
Tiểu tổ được phái đi giám sát lại tăng thêm mấy người.
Thời gian càng lâu, cho dù là tinh binh cường tướng cũng có chút mệt mỏi.
Tên gia hỏa này ngày qua ngày năm qua năm đều làm những chuyện giống nhau. Người gặp cũng nhiều hơn nhưng không hề thấy hắn nghe ngóng tin tức gì cả.
Thậm chí lãnh đạo dẫn đội còn nghi ngờ nói một câu: “Hắn muốn tìm hiểu tình hình trong nước sao? Thế thì cứ xem bản tin thời sự, cần chi phải lao lực như thế?”
Một người dựa vào tinh lực mà sống khiến cho đám tinh anh an ninh quốc gia cũng chịu không được, có thể thấy được chỗ kinh khủng của nó. Người giám sát hắn dứt khoát bắt lại tra hỏi, quyết phơi bày chân tướng.
Bây giờ, rốt cuộc nghe chính miệng hắn nói, sao có thể không hứng thú được?
“Rất đơn giản.”
Quý Vân Phàm lên tiếng: “Có thể nói đến một việc vượt quá giới hạn của ta gần đây không?”
“Đừng có thừa nước đục thả câu, mau nói.”
“Lưu tướng quân của quân khu 4, con trai hắn làm việc tại bộ Nông nghiệp. Hắn bị chèn ép, không được công nhận tài năng. Lưu tướng quân lại không quen biết ai ở bộ Nông nghiệp, nhưng ta thì biết. Con dâu của một người bạn mà ta quen biết ở bộ Nông nghiệp vừa hay đang dạy thay ở trường quân đội quân khu của Lưu tướng quân.”
Nói một hơi, Quý Vân Phàm nuốt một ngụm nước miếng: “Trường quân đội được quản lý theo mô hình khép kín, cách nội thành hơn sáu mươi cây số. Tuổi còn trẻ lại cách hai nơi sẽ không tốt cho tình cảm và con cái đúng không?”