Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1277 - Chương 1277. Nhân Tài Kỳ Lạ

Chương 1277. Nhân tài kỳ lạ
Chương 1277. Nhân tài kỳ lạ

Mạnh gia chỉ có năm đứa con gái, toàn bộ gia tộc không có con trai, điều này dẫn đến Mạnh Tịnh Tuyết được bồi dưỡng tính sát phạt quyết đoán từ rất sớm. Tính tình của Tô Bình Nam rất hợp gu của nữ nhân. Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng thích hắn.

“Ngươi không lăn lộn trong giới chúng ta nên không biết đa số người bên trong đều là hạng giá áo túi cơm.”

Đánh giá của nữ nhân về những người quen biết với mình như đâm thẳng vào tim: “Sau khi biết ngươi cần gì, ta đột nhiên nhớ đến một người, người này rất kỳ lạ.”

Nói đến đây, nữ nhân chợt mỉm cười, có thể thấy được người đó đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng Mạnh đại tiểu thư: “Hắn là một cò mồi, nhưng ta nghĩ ngươi sẽ cần đến hắn.”

“Kỳ lạ?”

Nam nhân có chút không hiểu từ này.

“Đúng, là kỳ lạ.”

Nữ nhân bật cười: “Bởi vì ta không biết rốt cuộc mục đích của hắn là gì. So với những cò mồi khác, hắn càng giống một tên gia hỏa vô tư hiến dâng lòng tốt của mình hơn.”

Thế nào là cò mồi?

Định nghĩa rất đơn giản, giới thiệu mua bán thay cho người khác, ở giữa kiếm lời. Muốn phát huy cái nghề này nhất định phải có ba điều kiện.

Thứ nhất, có mạng lưới quan hệ rộng khắp. Mọi việc đều thuận lợi, cực kỳ giỏi về xã giao, bản lĩnh hợp ý nhất định phải cực cao.

Thứ hai, làm người trung gian nhưng phải nhận được sự tin tưởng tuyệt đối từ hai bên. Đây là điều kiện quan trọng nhất, mua bán có thành công hay không là nằm ở điều kiện này.

Thứ ba, miệng phải kín. Nói một cách khác chính là mạng có thể bỏ, nhưng không được nói. Trong giới cò mồi ở Thịnh Kinh, Quý Vân Phàm là số một.

Mạnh đại tiểu thư quen biết với Quý Vân Phàm chỉ là tình cờ.

Thật ra là giúp một người bạn.

Người bạn này rất đáng tin cậy, hơn nữa quan hệ giữa hai nhà cũng không tệ, rất ít khi nhờ vả người khác. Mạnh đại tiểu thư tất nhiên không thể từ chối.

Ý của bạn nàng là trước tiên nhờ nàng nghe ngóng hộ tin tức. Nếu sự việc không lớn, tất nhiên hy vọng nàng có thể ra tay cứu người. Nhưng bạn bè đều quen với cách làm việc của Mạnh đại tiểu thư, đương nhiên sẽ không đường đột mà lựa chọn tiến hành theo chất lượng.

Người mà bạn nàng muốn cứu chính là Quý Vân Phàm.

Mấy chuyện cứu người, nói lớn có thể lớn, nói nhỏ có thể nhỏ. Mạnh đại tiểu thư làm việc luôn có chừng mực, tất nhiên phải điều tra rõ ràng. Nhưng còn chưa để nàng điều tra rõ ràng, người đã được thả ra.

Quá trình quá nhanh khiến nữ nhân sinh lòng hiếu kỳ, đương nhiên cũng muốn tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Nàng muốn biết người kia đáng giá như thế nào mà khiến cho người bạn của nàng trước giờ chưa từng mở miệng nhờ nàng phải lên tiếng như vậy.

Không điều tra thì thôi, tra ra một cái là hoàn toàn bị chấn kinh.

Bởi vì người bắt Quý Vân Phàm không phải là những ban ngành như phòng chống tham nhũng hay trị an, mà là một nơi khiến Mạnh đại tiểu thư phải kinh ngạc.

Cục an ninh quốc gia.

Chỉ một cò mồi nhưng lại bị cho là có hành vi gián điệp, hơn nữa còn nguy hại cho an toàn quốc gia. Điều này khiến cho nữ nhân cảm thấy rất hiếu kỳ.

Mặc dù nàng không có ý định nhúng tay vào nhưng vẫn hỏi thăm một câu. Dù sao tứ thúc của nàng cũng có quyền cao chức trọng trong ngành này, hơn nữa nàng làm việc luôn có chừng mực, tuyệt đối không làm loạn, cho nên Mạnh tứ thúc cũng không giấu diếm.

Kết quả, những gì mà tứ thúc nói khiến cho nàng không biết nên khóc hay cười. Quý Vân Phàm không có vấn đề gì cả.

Sau khi bị bắt, tên gia hỏa này sợ vỡ mật, tất nhiên hỏi gì đáp nấy, đường hoàng vô cùng. Hắn thuật lại toàn bộ hành động của mình, không hề giấu diếm, thậm chí việc hắn đào trộm mấy củ khoai trong thôn cũng nói ra luôn.

Nội tình của hắn rất trong sạch. Đừng nói là gián điệp, ngay cả đút lót, hối lộ cũng không có một vụ.

“Vậy tại sao lại bắt hắn?”

Nghe Mạnh Tịnh Tuyết kể lại, ngay cả Tô Bình Nam vốn trầm ổn cũng cảm thấy hứng thú.

“Người này ở Thiên Nam một mẫu ba phần đất, đã quen thói Bá Vương, nhưng lại không có quá nhiều hiểu biết về vòng tròn Thịnh Kinh.”

Mạnh Tịnh Tuyết mỉm cười: “Người ở đây thích phân giới hạn rạch ròi. Người nào vòng tròn đấy, nhân mạch đấy.”

Nói đến câu này, giọng điệu của nữ nhân có chút kiêu căng. Nội tình của Mạnh gia đích thật rất thâm hậu. 85% hoặc 90% nữ nhân thuộc về nhóm nhân vật trung tâm.

“Bây giờ cái gì cũng có chuyên gia cả.”

Giọng điệu của nữ nhân có chút khinh thường. Xem ra nàng cũng hiểu rõ tính cách của một số người: “Quý Vân Phàm này là cò mồi nhưng ta càng muốn gọi hắn là chuyên gia, chuyên gia nhân mạch.”

“Chuyên gia?”

Tô Bình Nam không có ý khinh thường.

Thế sự tinh thông đều nhờ vào học vấn, Nhân tình lịch duyệt mới đạt tới văn chương. Có thể hiểu rõ mấy chữ này, tuyệt đối là nhân vật hạng nhất.

“Ừm, tuyệt đối là chuyên gia, là chuyên gia chân chính.”

Mạnh Tịnh Tuyết gật đầu: “Ngươi có thể tưởng tượng được không, một học sinh cấp ba ở nông thôn Tân Châu, nhưng quen biết còn nhiều hơn cả ta, quen hết những cán bộ trung hạ tầng thực quyền của các bộ ngành lớn.”

“Đây là một nhân tài mà ta chưa từng gặp từ trước đến nay.”

Giọng điệu Mạnh Tịnh Tuyết cực kỳ khẳng định.

“Vì sao lại bắt hắn?”

Biểu hiện của nữ nhân trở nên kỳ lạ: “Ngươi có thể tưởng tượng được không, người đứng đầu sáu bộ, thậm chí cả tam thúc của ta đều có tiếp xúc nhất định với hắn.”

“Một người bình thường liều mạng tiếp xúc với tất cả lãnh đạo có thể tiếp xúc, tứ thúc của ta đi theo hắn hơn mười ngày, người này nếu không gặp lãnh đạo ở cơ quan thì cũng gặp lãnh đạo trên đường, còn không nhờ vả người làm việc, ngươi nói không bắt hắn thì bắt ai?”

Hết chương 1277.
Bình Luận (0)
Comment