“Vị Chu tiên sinh này của chúng ta gióng trống khua chiêng đón khách ở Cao Hùng. Căn cứ theo vé xe của bọn hắn, bọn hắn đến từ Cảng thành.”
Phương Quốc Huy chỉ vào Sa Vũ đầu trọc, tướng mạo hung ác trên tấm ảnh, giọng điệu nghiêm túc: “Ta đã nhờ bạn bè điều tra giùm. Các ngươi đoán xem người này là ai?”
Không chờ cấp dưới trả lời, nam nhân đã đưa ra đáp án của mình.
“Đệ nhất hồng côn Hòa Ký, băng đảng lớn nhất Cảng thành, Sa hoàng Loan Tử.”
Bộp.
Phương Quốc Huy đập bàn phát ra tiếng vang khiến cho tất cả mọi người đều lên tinh thần: “Ông chủ Chu của chúng ta rất có bản lĩnh. Những người này đến đây nhất định là làm chuyện lớn. Cho nên động tác của chúng ta phải nhanh.”
…
Cuộc họp kết thúc, mọi người giải tán.
Lão Kim ngồi ở vị trí chủ vị cũng không vội vã rời đi, gọi Phương Quốc Huy đang sắp xếp lại tài liệu.
“Ngươi là học trò mà ta hài lòng nhất, nhưng ta muốn nói một câu, tránh cho ngươi trẻ tuổi nóng tính phạm sai lầm.”
“Sư phụ, ngươi cứ nói.”
Không có người ngoài, Phương Quốc Huy cũng trở về xưng hô như trước kia.
“Chu Triều Tiên không đơn giản đâu. Muốn bắt hắn rất khó, có biết khó ở chỗ nào không?”
“Những người đi theo hộ tống hắn à?”
Phương Quốc Huy trả lời rất nhanh, cũng rất thành thật.
“Thông minh.”
Ông chủ Kim vỗ tay: “Chúng ta động đến những người này rất khó, ngươi cũng biết thế cục rồi đấy. Cho nên không thể xuống tay từ bọn hắn được, liên lụy quá rộng, áp lực quá lớn, ngược lại sẽ thất bại trong gang tấc. Chúng ta sẽ bắt đầu từ sòng bài của hắn. Lấy được chứng cứ, một đao chặt xuống.”
“Ta hiểu rồi.”
Phương Quốc Huy gật đầu.
…
“Cẩm Tú của ngươi muốn làm một quỹ đầu tư tư nhân cho tương lai ư?”
Tầm cao tri thức của Mạnh Tịnh Tuyết ở một số phương diện rất kinh người. Sau khi Tô Bình Nam nói ra kế hoạch, phản ứng đầu tiên của nàng đã trực chỉ ra trọng tâm.
“Có thể được tính là một loại quỹ đầu tư tư nhân, nhưng ngưỡng cửa sẽ rất cao.”
Tô Bình Nam giải thích: “Cẩm Tú không thiếu tiền nhưng ăn một mình không mập. Ngươi hiểu ý ta chứ?”
Đôi mắt đẹp của Mạnh đại tiểu thư nhìn chằm chằm vào nam nhân có thể khiến nàng rung động bất cứ lúc nào, giọng điệu u oán: “Mạnh gia ở đây, ngươi sẽ không có việc gì.”
“Một mình ngươi không thể giải quyết được.”
Tô Bình Nam lắc đầu: “Suy nghĩ của thế hệ trước sẽ không xử lý theo cảm tính. Khi một người đạt đến một độ cao nào đó sẽ mất đi đồng cảm. Lợi ích đại cục mới là thứ mà bọn hắn cần cân nhắc.”
Nam nhân chỉ vào mũi của mình: “Còn ta lại là người thích giết người phóng hỏa, không tu thiện quả.”
Nghe qua thì giống như bình tĩnh, tự trọng, nhưng bên trong ẩn chứa sự kiêu ngạo không chút che giấu.
Nữ nhân im lặng.
Một lúc lâu sau, Mạnh Tịnh Tuyết nói: “Tỷ lệ lợi ích là bao nhiêu? Ngưỡng cửa mà ngươi dự định cao bao nhiêu?”
“Mười triệu.”
Tô Bình Nam nói: “Đây là giá dùng để ra trận. Về tỷ lệ lợi ích, ta cam đoan trong vòng mười năm, thậm chí mười lăm năm, tỷ lệ lợi ích sẽ không thấp hơn ba mươi phần trăm.”
Mạnh Tịnh Tuyết bị ngưỡng cửa mà nam nhân thiết lập hù dọa.
Nàng hiểu ý của nam nhân, đơn giản là tập đoàn Cẩm Tú sử dụng một quỹ đầu tư tư nhân để xây dựng một mạng lưới lớn thông suốt bốn phương, dùng lợi ích kếch xù để buộc chặt quỹ đầu tư tư nhân, từ đó tạo thành một hàng không mẫu hạm chống lại sóng gió. Nhưng đây là năm 1997.
Người có thể bỏ ra số tiền này không phải là nhân vật đơn giản.
“Tại sao lại làm như vậy?”
Mạnh đại tiểu thư hỏi.
“Hai chân đi đường thôi. Bây giờ sản nghiệp của tập đoàn Cẩm Tú rất nhiều, nhưng không thể chỉ làm một tập đoàn công nghiệp. Con đường tài chính cũng không thể bỏ qua.”
Gương mặt nam nhân hiện lên sự mệt mỏi hiếm thấy: “Tính cách của ta cực kỳ ngang tàng nhưng tinh lực có hạn. Niên đại hoàng kim của Hạ quốc sẽ lập tức nghênh đón trăm hoa đua nở. Cẩm Tú đã có ngân hàng trong tay, làm một thiên sứ đầu tư là chuyện một vốn bốn lời.”
“Hạ quốc là xã hội ân tình, ta không có quá nhiều năng lượng để đối phó với từng cái một.”
Tô Bình Nam còn có một câu còn chưa nói ra.
Không có tinh lực là một chuyện, từng bước di chuyển trọng tâm cũng là một nguyên nhân.
“Ngươi có nắm chắc không?”
Mặc dù nữ nhân có lòng tin mù quáng về khả năng kiếm tiền của Tô Bình Nam ,nhưng nàng không hiểu vì sao hắn lại tự tin như vậy.
“Có.”
Tô Bình Nam nói: “Cuộc khủng hoảng tài chính mà ta dự đoán lần này là một cơ hội lớn để Cẩm Tú cất cánh. Nhưng ta sẽ rất bận rộn trong hai đến ba năm tới.”
Trước ánh mắt nghi hoặc của Mạnh đại tiểu thư, Tô Bình Nam giải thích một câu: “Đây là cơ hội ngàn năm có một, tập đoàn Cẩm Tú sẽ thu mua rất nhiều ngân hàng bên ngoài, cổ phiếu của một số tổ chức chính và những người đang trên bờ vực phá sản nhưng vẫn còn triển vọng phát triển.”
Nam nhân giang hai tay: “Ta là người, không phải thần. Rất nhiều chuyện ta không chú ý đến được.”
“Điểm quan trọng nhất, ta đã tìm gia tộc Corleone ở Phố Wall để hợp tác, nhưng muốn lấy được tài sản có chất lượng ở Đông Nam Á thì sức mạnh cá nhân sẽ rất khó khăn.”
Nam nhân đưa ra đáp án, sau đó nhìn Mạnh Tịnh Tuyết, giọng điệu chân thành: “Tiền của ngươi không tuân theo tỷ lệ, cứ tính theo cổ phần. Nguơi sẽ nhận được phần thưởng mà ngươi không thể tưởng tượng được.”
“Ta biết ngươi muốn gì.”
Mạnh Tịnh Tuyết gật đầu biểu thị đồng ý: “Ta có thể giúp ngươi giải quyết ba người ra trận. Lực khống chế của bọn hắn không mạnh, nhưng bối cảnh lại cực kỳ dọa người. Có ba người này, cộng thêm ta, ngươi có thể giảm bớt rất nhiều việc vặt.”
“Được.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Người không hung ác sẽ đứng không vững. Chuyện ngân sách ta sẽ không nghe ý kiến của bất cứ kẻ nào. Im lặng lấy tiền là quy tắc nhập môn.”
Nữ nhân gật đầu.