“Vị đại gia này, ngươi hào phóng quá.”
Quách mập kích động đến mặt đỏ bừng: “Ngươi có muốn thêm một tiết mục ngắn nữa không?”
“Đủ rồi.”
Tô Bình Nam lắc đầu: “Nhớ kỹ một điều, bây giờ lưng cong bao nhiêu, ngày sau sẽ thẳng bấy nhiêu.”
Nam nhân đứng dậy, Mạnh đại tiểu thư lập tức khoác tay Tô Bình Nam, hai người rời đi.
Lão Quách không vì Tô Bình Nam rời đi mà xuống sân khấu.
“Một kiếm xuyên Thái Hành, nhân sinh chí khí phi thường, rồng sinh ra, biển chuyển sóng, ai làm hoàng đế là do trời định.”
Lão Quách thực sự cảm nhận được điều đó. Trong cảm xúc phấn khích vị trí, dáng người, khí lực và giọng nói của hắn gần như được phát huy cực hạn.
“Hay lắm.”
Trên khán đài cùng hậu trường đều là diễn viên nghiệp dư, là người hiểu biết, lập tức nhịn không được tán thưởng một câu.
…
“Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
Xe của Mạnh Tịnh Tuyết đã đổi sang BMW màu trắng.
Nữ nhân mỉm cười mở cửa xe: “Không ngờ Phương Đông Mới phát triển lại kiếm được nhiều tiền như vậy. Ta còn chưa cảm ơn ông chủ Tô, nói cho ta biết ta nên cảm ơn như thế nào.”
“Giữa chúng ta còn cần khách sáo sao?”
Tô Bình Nam không khách sáo ngồi ở vị trí lái phụ: “Phương Đông Mới kiếm tiền còn ở đằng sau. Bên kia bờ đại dương, ta đã tìm được người vận hành độc quyền ACC rồi. Đến lúc đó, ngươi cảm ơn ta cũng không muộn.”
Sau khi Mạnh Hiểu Tuấn gia nhập liên minh Phương Đông Mới, nhược điểm cuối cùng của nó đã được bù đắp. Cộng thêm tập đoàn Cẩm Tú đầu tư và Mạnh đại tiểu thư mở đường, đà phát triển của nó khiến nhiều người phải há hốc mồm.
“Ngươi là thiên tài kinh doanh khó gặp.”
Mạnh đại tiểu thư khởi động xe: “Liên quan đến chuyện kiếm tiền, ta chưa từng hoài nghi.”
“Cảm ơn ngươi.”
Câu này Mạnh Tịnh Tuyết nói thật lòng thật ý.
Trước kia, nàng cũng đã thành lập một công ty quần áo và một chuỗi nhà hàng, gây được tiếng vang lớn, nhưng vì quá cao cấp nên nàng thực sự không kiếm được nhiều tiền.
Mơ ước ngày thu đấu vàng khiến quyền phát biểu của nữ nhân ở Mạnh gia thế hệ này càng lúc càng cao.
Loại công ty như Phương Đông Mới là sản nghiệp có chất lượng mà gia tộc như Mạnh gia thích nhất.
Thứ nhất, đầu tư ít. Lúc đó đối phương còn đang trong giai đoạn cất bước. Số tiền này là hợp lý.
Thứ hai, tiềm lực lớn, lợi nhuận cao. Chỉ cần tài chính kếch xù sạch sẽ, Mạnh gia không sợ đám dao mổ heo kia.
“Ngươi tìm ta nhất định có việc.”
Do lái xe nên Mạnh Tịnh Tuyết không phát hiện giọng điệu của mình có chút u oán: “Đi ăn với ta một bữa cơm, chuyện lớn gì ta cũng giúp.”
Giọng điệu khẳng định như vậy không phù hợp với nền giáo dục và cách đối nhân xử thế mà nàng nhận được. Nhưng đối với Tô Bình Nam, Mạnh đại tiểu thư không muốn cân nhắc quá nhiều.
“Ta không chỉ mang một mình ngươi đi kiếm tiền, mà mang rất nhiều người cùng đi kiếm tiền.”
Tô Bình Nam mỉm cười nhìn Mạnh Tịnh Tuyết: “Tiệc gì? Cần thì ta đi thôi, không cần phải trao đổi.”
“Một người bạn thời thơ ấu chơi trong đại viện.”
Mạnh đại tiểu thư trả lời: “Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Đến tuổi của ta còn chưa lấy chồng, cho dù lão đầu tử không nói nhưng trong lòng đang rất nôn nóng. Không phải sao? Một nhà khoa học vừa mới trở về, tuổi tác cũng được, cho nên trong nhà có tổ chức một bữa cơm.”
Xem mắt.
Gương mặt Tô Bình Nam không chút biểu cảm, nhưng hắn lập tức hiểu vai trò của mình.
Dưới ánh mắt chờ đợi của nữ nhân, Tô Bình Nam trêu đùa: “Nhà khoa học? Giấc mộng sau này của ta chính là nhà khoa học. Định mang ta theo mở mang tầm mắt à?”
Mặc dù không nhận được câu trả lời mình muốn nhưng Mạnh đại tiểu thư vẫn cười tươi như hoa.
…
Đảo Formosa, trong phòng họp của cục điều tra.
Phương Quốc Huy tướng mạo anh tuấn tắt đèn chiếu. Tấm bảng trắng lớn trong phòng họp chiếu những bức ảnh phóng to của tuần trước.
“Chu Triều Tiên, từng bị giam ở Lục Đảo năm năm, nhưng bây giờ hắn lại trở thành thủ lĩnh hiệp hội cờ bạc đảo Formosa, có ba mươi tám sòng bài trải rộng toàn Bắc bộ…”
Dừng một chút, Phương Quốc Huy nói tiếp: “Hiện tại, tài sản cá nhân của hắn lên đến ba tỷ Đài tệ, có thể nói cuộc sống rất tốt.”
Trong phòng họp yên tĩnh hoàn toàn.
“Toàn bộ sòng bạc đều là treo đầu dê bán thịt chó. Theo chúng ta điều tra, thu nhập một ngày của hắn dự tính có thể đạt đến…”
Phương Quốc Huy nói đến đây thì ngừng lại, nhìn cấp dưới tham gia cuộc họp, cười hỏi: “Các ngươi đoán xem hắn có thể kiếm được bao nhiêu?”
“Một triệu?”
“Năm triệu?”
“Mười triệu?”
Có nhiều ý kiến khác nhau, nhưng A Nam dũng cảm nhất chỉ đoán được mười triệu.
“Tất cả đều không phải.”
Phương Quốc Huy đưa năm ngón tay: “Năm mươi triệu.”
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Phương Quốc Huy nói tiếp: “Đương nhiên, hắn không độc chiếm hết số tiền đó. Ước tính một nửa trong số đó sẽ được dùng để hối lộ các bộ phận liên quan giúp hắn bảo kê.”
“Nguyên lão Tam Liên Hội, bang chủ Tùng Lâm Bang. Bây giờ bọn hắn muốn tẩy trắng tham chính, trở thành người cạnh tranh mạnh mẽ cho chức ủy viên khu Đông.”
Phó giám đốc Kim ngồi ngay ngắn ở chủ vị bổ sung một câu: “Cho nên chúng ta phải tăng tốc, tranh thủ kéo hắn xuống trước khi hắn tiếp quản vị trí.”
Sắc mặt tất cả mọi người trở nên kiên nghị, gật đầu.
“Còn có một tin tức nữa, bạn gái của ta gửi đến mấy tấm ảnh.”
Phương Quốc Huy tiếp tục nhấn đèn chiếu.
Cho dù là ảnh chụp, nhưng khí tức mạnh mẽ của bảy tám hán tử đầu trọc vẫn xộc vào mũi. Gương mặt đậm chất giang hồ không hề có chút che giấu.
Phương Quốc Huy nhấn nút tạm dừng.
Tấm ảnh Chu Triều Tiên và Sa Vũ ôm nhau xuất hiện trên tấm bảng trắng.