Hôm sau có thể nói là thê thảm.
Quách mập cũng rất tức giận. Đây là lần thứ ba hắn đến Thịnh Kinh, chỉ có một suy nghĩ: hoặc là chết ở nơi hỗn loạn này, hoặc là sống sót áo gấm về làng.
Hắn vẫn có tự tin nhất định về các kỹ năng biểu diễn tướng thanh cơ bản của mình.
Để sống sót, đồng thời cũng để tránh gặp phải lực cản quá lớn, Quách mập cực khổ hợp tác với một tiền bối tên Trương Văn Thuận, kéo thêm mấy người làm thành gánh hát rong. Hơn một tháng vất vả, thu nhập hai trăm ba mươi đồng.
Chia ra một người không đủ ba mươi đồng.
Nghiến răng nghiến lợi nuốt nước mắt vào trong, không chỉ một lần Quách mập tự hỏi mình tại sao không ai biết đến lĩnh vực hắn vất vả mấy chục năm?
Hắn không biết câu trả lời, chỉ có thể cam chịu.
“Hôm nay có khách không?”
Quách mập thở hổn hển vừa đổi áo khoác ngoài vừa lên tiếng hỏi thăm. Hắn làm bán thời gian ở một công ty chuyển nhà để kiếm tiền sinh hoạt nên đến hơi muộn.
Khi hỏi ra câu này, Quách mập không ôm hy vọng quá lớn. Bởi vì kinh doanh ảm đạm, ở đây có quy định không có khách thì không cần lên sân khấu, nhưng cho dù có một người khách cũng phải biểu diễn đến cùng.
“Có khách, hai người, một nam một nữ, lại còn uống loại Đại Hồng Bào cao cấp nhất của quán trà, là khách quý hiếm thấy.”
Trương Văn Thuận cười ha hả: “Hôm nay ngươi hãy dùng một vài tuyệt chiêu đi, không chừng có thể kiếm được tiền thưởng.”
Quách mập cười khổ: “Khách quý thì có liên quan gì đến ta.”
Câu nói này của hắn xuất phát từ nội tâm. Uống trà hào phóng chưa chắc muốn nghe tướng thanh. Người bỏ ra mấy ngàn uống trà nhưng không muốn tốn một đồng nghe tướng thanh hắn đã gặp nhiều.
Người đằng sau thở dài.
“Lên sân khấu đi, chẳng phải dù có một khách cũng phải biểu diễn sao?”
Quách mập vén rèm vải.
…
“Tự dưng sao lại đến nơi này? Uống trà nghe tướng thanh? Không phù hợp với ấn tượng của ta về ngươi.”
Hôm nay Mạnh đại tiểu thư ăn mặc rất xinh đẹp, áo sơ mi trắng phối hợp với chân váy bút chì màu đậm, mái tóc dài gợn sóng, sóng mắt lưu chuyển, vô cùng quyến rũ.
“Thú vị mà. Lần trước ta nghe Văn Tiểu Địch nói, nếu không lần này quên mất.”
“Việc lần này không cần bàn vội, nghe trước đã.”
Tô Bình Nam nhìn quán trà vắng vẻ, mỉm cười nói: “Vận khí của chúng ta không tệ, giống như bao hết quán để xem tên mập kia biểu diễn vậy.”
“Sao cơ? Còn có người cảm thấy không tệ à? Vậy để ta nghe một chút.”
Mạnh Tịnh Tuyết không thèm để ý người biểu diễn là ai. Được Tô Bình Nam mời riêng mới là chuyện khiến nàng vui vẻ nhất.
Tô Bình Nam mỉm cười.
Hắn nhìn Quách mập còn có chút ngây ngô bước lên sân khấu, cúi đầu, thậm chí còn cố tình chắp tay hành lễ với hai người. Nam nhân gật đầu xem như đáp lại.
“Thật không dễ dàng. Ba ngày rồi, lần đầu tiên ta lên sân khấu còn có khách bên dưới chờ ta. Vì phần tình nghĩa này, ta cũng nên chào hỏi hai vị trước.”
Hiện tại Quách mập đã rất hăng hái.
Quần áo hai người dưới đài rất gọn gàng, khí chất mạnh mẽ, không hề châu đầu ghé tai. Hơn nữa ở trước mặt bọn họ không còn vật gì khác ngoài chén trà xanh, hiển nhiên chủ yếu đến nghe tướng thanh. Điều này khiến cho hắn có chút kích động.
Tô Bình Nam dùng tay ra hiệu mời.
Trong nụ cười của Quách mập mang theo chút chua xót: “Hậu trường bao gồm cả ta có mười bốn người. Hôm nay hai vị không chạy được đâu, cho dù đi vệ sinh cũng phải nói trước một tiếng.”
Mạnh Tịnh Tuyết mỉm cười.
Biểu diễn bắt đầu.
Không thể không nói bản lĩnh của Quách mập đúng là tốt. Mặc dù chỉ là mấy bài tướng thanh truyền thống nhưng sự lưu manh cùng tiết mục nhỏ của hắn xác thực mang đến cho người ta cảm giác mới mẻ.
Ngay cả Mạnh đại tiểu thư trước giờ không có hứng thú với tướng thanh cũng không nhịn được cười tươi như hoa.
Tô Bình Nam biết quỹ tích của Quách mập. Hắn cũng vô cùng cảm động trước sự kiên cường và bền bỉ của nam nhân. Hắn đánh giá Quách mập là một kẻ hung hãn.
Đối với nam nhân lòng có sơn hà, Tô Bình Nam không ngại nâng đỡ đối phương.
Có suy nghĩ này, Tô Bình Nam không thể không búng ngón tay với người phục vụ.
“Có chuyện gì không ạ?”
Giọng Thịnh Kinh cũ. Đối mặt với khách vip lâu ngày khó gặp, nhân viên phục vụ chạy đến rất nhanh.
“Thưởng như thế nào?”
“Có giỏ hoa. Tám mươi tám đồng một giỏ hoa, ngươi tính thưởng mấy giỏ?”
Nam nhân trung niên cũng là một diễn viên nghiệp dư, nghe xong hưng phấn hẳn lên. Hắn là người Thịnh Kinh chính cống, cũng rất thưởng thức trình độ của Quách mập.
“Mua hết.”
Tô Bình Nam chỉ vào sân khấu trống rỗng, giống như đang nói đến một việc nhỏ không có ý nghĩa.
Hiện tại, mười tám ngàn chẳng có ý nghĩa gì với Tô Bình Nam, thậm chí là việc nhỏ không đáng nhắc đến. Nhưng đối với người phụ trách đại hội tướng thanh ban sơ như Quách mập thì lại là chuyện lớn.
Khi giỏ hoa màu lam được mang lên sân khấu, ánh mắt hắn có chút kích động. Khi nhìn thấy nhân viên quán trà không ngừng bày giỏ hoa lên, thậm chí trên sân khấu không còn chỗ đặt chân, hán tử có thể nuốt hết ấm ức lần đầu tiên không khống chế được cảm xúc.
Nam nhân đỏ cả vành mắt.
…
Rất nhiều năm sau, Quách mập đã công thành danh toại.
Hắn đã trở thành thái sơn bắc đẩu của giới tướng thanh, có thể nói là được cả danh và lợi. Nói đến năm đó, vị Quách mập đậm chất giang hồ này vẫn cảm khái rất sâu.
“Ta muốn cảm ơn một vị tiên sinh trong thời điểm khó khăn nhất đã nói với ta rằng chỉ cần ta có thể chịu đựng, tương lai ta sẽ có được sắc màu rực rỡ, cũng có thể mơ đến trăm vạn hùng binh.”
Quách mập không đề cập nhiều đến vị tiên sinh ấy trong chuyên mục của mình.
Điều này dẫn đến rất nhiều suy đoán trên mạng.