Gió tuyết càng lúc càng lớn.
Tiếng gió mạnh va vào cửa sắt của tiệm sửa xe đơn sơ phát ra âm thanh ào ào khiến người ta phiền lòng. Rác rưởi chất đống của một ngày nơi góc đường bị gió cuốn lên, bay khắp đường phố bẩn thỉu.
Quần áo lam lũ, cơ thể lại cường như như một con gấu, ánh mắt nam nhân tràn ngập bi thương.
“Xem ra ngươi đã trở thành ông chủ, Thiên Cẩu.” Giọng điệu Cảnh Hùng Tử trầm xuống.
Lý Thiên Cẩu im lặng thật lâu không nói gì.
Sau đó hắn bật cười. Tiếng cười phá vỡ sự yên tĩnh giữa hai người.
“Mất chí hướng, ngay cả sói cũng bị mài thành chó.”
Ánh mắt Mộ Dung Thanh Thanh không che giấu được sự khinh thường: “Lãng phí thời gian.”
Khi nói chuyện, nữ nhân búng điếu xì gà đang cháy thành hình vòng cung đẹp mắt.
Dưới đèn đường mờ ảo, áo nữ nhân đỏ như máu, tựa như yêu nghiệt.
Quần áo màu đỏ, giày da màu đỏ.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, nụ cười của nữ nhân có sự khinh thường mà Cảnh Hùng Tử quen thuộc.
Quan điểm của Mộ Dung Thanh Thanh về một số phương diện cực kỳ bị ảnh hưởng bởi Tô Bình Nam, có thể nói là không khác biệt.
Bọn hắn đều thuộc loại người bất khuất, là một mãnh hổ, khinh thường nhất là tinh thần sa sút và dáng vẻ già nua.
Mượn một câu của một nhân vật mà Tô Bình Nam thích nhất: người sống trăm năm, nước dâng ba ngàn dặm.
“Bạn của ngươi à?”
Trong mắt Cảnh Hùng Tử lóe lên sự bất mãn nhưng vẫn nhịn xuống được.
Nam nhân quay sang hỏi Lý Thiên Cẩu: “Tại sao ngươi lại đến cái nơi chim không thèm ị này? Nhưng gặp nhau cũng là cái duyên, ta mời ngươi ăn cơm.”
Về vết sẹo trên mặt Lý Thiên Cẩu, hắn một câu cũng không hỏi.
Nam nhân chỉ một vết sẹo thì có là gì chứ? Cảnh Hùng Tử trải qua nhiều chuyện, quan điểm này chưa từng thay đổi.
“Ta đặc biệt đến đây tìm ngươi.”
Ánh mắt Lý Thiên Cẩu phức tạp nhìn nhân vật năm đó mình ngưỡng mộ: “Ta biết ngươi sống không tốt. Ta muốn hỏi ngươi có muốn thay đổi cách sống hay không?”
“Thay đổi cách sống?”
Cảnh Hùng Tử lắc đầu: “Làm sao thay đổi? Ta biết chưa đến năm mươi chữ, lại còn bị án phạt. Thợ nguội thợ hàn cần kỹ thuật, ta cái gì cũng không biết, ta có thể làm được gì?”
“Giết người, cụ thể không cần hỏi, cứ đi theo là được. Chúng ta không có hứng thú lừa gạt một người sửa xe đạp. Đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ hiểu.”
Mộ Dung Thanh Thanh nhìn chằm chằm Cảnh Hùng Tử, ánh mắt trở nên sắc bén như lưỡi đao: “Ta lười khuyên ai lắm. Thứ đáng tiền duy nhất của ngươi là vũ lực, còn chúng ta thì có thể bỏ ra một cái giá tốt.”
Cảnh Hùng Tử ngây ra.
Trong mắt hắn, mái tóc dài của nữ nhân bay nhịp nhàng trong gió.
“Chết bệnh bẩn thỉu hay là cuộc sống đáng thương, rõ ràng là một con hổ nhưng lại thích bị một đám chó dữ sai khiến. Nếu không muốn kết cục này thì đi cùng chúng ta.”
Mộ Dung Thanh Thanh nhìn thấy ngọn lửa thiêu đốt trong mắt nam nhân: “Sói thì nên ở với đàn sói. Đường của ngươi là do ngươi chọn.”
Tô Bình Nam muốn những người này vì hắn mà vượt mọi chông gai, muốn những người không sợ chết. Những người không dám ra ngoài hoặc những kẻ đã bị cuộc sống trói buộc không phải là ứng cử viên cho tập đoàn Cẩm Tú.
Khôn sống mống chết, thế giới này rất tàn khốc.
Là đao cũng phải có tư cách.
Lý Thiên Cẩu chất phác, Mộ Dung Thanh Thanh kiệt ngạo.
Hai người này có một đặc điểm chung, đều không phải cao thủ hùng biện, thuộc về kỹ năng dùng tay nhiều hơn khả năng dùng miệng. Cho nên có một số lời chỉ có Mộ Dung Thanh Thanh nói mà thôi.
“Ta đã biết chuyện của ngươi. Ông chủ của ta nói chuyện này rất phổ biến. Chúng ta đưa ra một giá tiền đủ để ngươi bán mạng cho chúng ta. Chọn như thế nào do chính ngươi quyết định.”
Mộ Dung Thanh Thanh nhớ đến một câu của Tô Bình Nam trước khi đi: “Ta chưa từng thích thương hại kẻ yếu. Đứng ở chỗ cao trách trời thương dân là chuyện mà các thánh hiền nên làm. Điều chúng ta cần làm là cho bọn hắn một cái giá xứng đáng mà thôi.”
Nam nhân cười rất lạnh: “Ngoại trừ Cẩm Tú, bọn hắn sẽ không tìm được sân khấu thích hợp để toả sáng Mà ta thì vừa hay có thể đưa ra giá tiền đó.”
“Quên đi, xem như chúng ta chưa đến đây.”
Im lặng mấy phút, thấy Cảnh Hùng Tử vẫn do dự như cũ, Mộ Dung Thanh Thanh tiện tay ném một xấp tiền mặt xuống dưới chân Cảnh Hùng Tử: “Lần này xem như duyên phận đi.”
Mười ngàn.
Ánh sáng màu xanh nhạt không vì gió tuyết mà yếu bớt. Cảnh Hùng Tử ngây ra.
Hắn sửa một chiếc xe đạp chỉ có giá một đồng. Bây giờ người ta ném mười ngàn đồng như ném rác xuống dưới chân hắn.
Cực kỳ có lực tác động.
Bóng lưng của một nam một nữ đi xa.
“Khoan đã, vợ của ta tính sao?”
Đảo mắt quanh xấp tiền dày cộp, Cảnh Hùng Tử gọi với theo hai bóng lưng kia.
“Đây không phải vấn đề.”
Lý Thiên Cẩu quay người lại, mỉm cười nói: “Vĩnh viễn không phải là vấn đề.”
Đối với một thị trấn với hai ba ngàn nhân khẩu, việc một hán tử xuất ngũ đến đây sửa xe đạp biến mất không phải tin tức gì lớn.
“Ta đoán hắn làm công nhân xây dựng ở thành phố lớn. Cánh tay khỏe mạnh kia không phải để không. Dù sao nơi này của chúng ta cũng không nuôi nổi hắn.”
Đây là cái nhìn của rất nhiều người.
Thậm chí có người còn nói đùa có thể là Cảnh Hùng Tử sống không nổi, ra ngoài làm cướp thì sao. Dù sao cơ thể đầy bắp thịt của Cảnh Hùng Tử quả thật khiến người ta phải khắc sâu ấn tượng.
“Làm cướp?”
Có người khinh thường nói: “Cẩu Hùng không có lá gan đó. Lần trước ta sửa xe không trả tiền, ngay cả rắm hắn cũng không dám thả nữa là.”
Mọi người cười vang. Bên trong một quán ăn đầy ruồi trong một con hẻm tràn ngập bầu không khí vui vẻ, chỉ có một lão đầu tử giống như cán bộ ngồi uống rượu ở một góc lắc đầu lẩm bẩm một câu.
“Đi cũng tốt, nếu không hắn sớm muộn gì cũng nghẹn chết.”