Một trận chém giết vẫn đang tiếp tục.
Pằng! Pằng! Pằng!
Tiếng súng trầm muộn và tiếng kêu thảm tan nát cõi lòng vô cùng chói tai trong màn đêm.
“Ngươi có biết không, ta rất muốn bắn đầu ngươi thành dưa hấu.”
Bieber ôm bụng, sắc mặt dữ tợn và điên cuồng. Họng súng của hắn chỉ vào Benny đã không còn hơi thở, liều mạng bóp cò súng.
Máu văng tung tóe, bắn cho thi thể trên mặt đất không ngừng nẩy lên.
“Được rồi, Bieber.”
Không ai dám khuyên Bieber đang trong trạng thái điên cuồng. Gage cũng không dám nói, chỉ có Johnny đứng lên.
Mặc dù hắn vẫn còn trẻ, nhưng gần đây hắn luôn bày mưu tính kế nên địa vị của hắn nhanh chóng tăng lên trong đoàn thể nho nhỏ này.
“Đáng chết.”
Bieber dùng báng súng nện vào mặt Johnny: “Khi ta tức giận đừng ngăn cản ta. Nếu có lần sau, cho dù ngươi là em họ của ta, ta cũng bắn nát đầu ngươi.”
“Ta hiểu rồi, anh họ, nhưng chúng ta còn không rời đi, cảnh sát rất nhanh sẽ đến.”
Máu mũi của Johnny tuôn ra. Hiển nhiên Bieber không nương tay, đã đập vỡ mũi hắn.
“Johnny, ta xin lỗi.”
Bình tĩnh lại, Bieber vuốt tóc Johnny, giải thích một câu: “Ngươi cũng biết là tính cách của ta được di truyền từ người chú đáng chết của ngươi, có đôi khi không được bình thường.”
“Ta không trách ngươi.”
Johnny mỉm cười rất vui vẻ, rất chân thành. Gương mặt đầy máu của hắn nở nụ cười toe toét, trong mắt người khác cực kỳ giống một đứa ngốc.
…
Tên ngốc trong mắt người khác cầm lấy số tiền được chia ngày hôm nay, xử lý qua loa vết thương rồi vội vã chạy đến bệnh viện.
Ba liều thuốc đặc hiệu.
Hôm nay liều mạng cũng chỉ kiếm được có hai đô la, nhưng hắn có thể ăn được một bữa ngon.
“Thuốc đã được gửi về, bác sĩ Reed đã tiêm cho mẹ của ngươi. Nàng ngủ rồi.”
Vì vết thương ở mũi, Johnny không trực tiếp về nhà mà giao lại chuyện hắn cho rằng quan trọng nhất cho đàn em của mình.
Tiểu Eddie.
“Cảm ơn, cùng nhau ăn cơm nhé.”
Giơ tờ tiền trong tay lên, Johnny vỗ vai Eddie đang hút điếu thuốc rẻ tiền: “Còn hai đô la, ta nghĩ chúng ta có thể ăn bánh ngô và một bát canh ớt để no bụng.”
“Ta nghĩ tiền của ngươi nên được tiêu cho cái mũi của ngươi hơn là cái bụng.”
Nhìn Johnny với khuôn mặt méo xệch, Tiểu Eddie nói: “Mặc dù ta không có tư cách được chia tiền nhưng ta còn ít tiền típ mà một du khách người nước ngoài cho ta mấy hôm trước, ta có thể mua cơm ăn.”
Nói đến cái mũi, hai thiếu niên thoáng im lặng trong bóng tối.
Tiểu Eddie nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Johnny, thật ra hành động bây giờ đều là do ngươi nghĩ kế. Đầu óc của ngươi khác với chúng ta.”
Johnny không nói gì.
“Chúng ta phải giết tên Bieber mất trí đó thì mới có một cuộc sống tốt.”
Gương mặt Eddie hiện lên vẻ tàn nhẫn hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi của hắn.
“Hắn là anh họ của ta, ngươi điên rồi. Còn Gage thì sao?”
Mũi của Johnny lại bắt đầu đau, giọng điệu của hắn vì cơn đau mà trở nên lạc giọng.
“Giết luôn. Có nhiều người đã bắt đầu phục ngươi. Không nghe lời thì chúng ta giết hết.”
Sau khi Tiểu Eddie giết chết người ba say xỉn của mình, nội tâm hắn giống như mở ra chiếc hộp Pandora, trở nên khát máu và hung tàn.
“Trực giác của ta nói cho ta biết không nên làm như thế. Bây giờ ta chỉ muốn chăm sóc mẹ ta thật tốt, cái khác ta đều không muốn làm.”
Johnny một lần nữa từ chối lời đề nghị của Eddie.
“Ngươi sẽ hối hận.”
Tiểu Edddie tức giận nói, nhưng cũng không nói thêm câu nào.
Trong bóng đêm, bóng lưng của hai thiếu niên dần dần hoà vào trong bóng tối, không phân rõ.
Hạ quốc không hổ đất rộng của nhiều.
Từ Trương Gia vẫn còn tuyết phủ trắng trời tới Quảng thành đã như ngày hè nóng bức. Ba người Mộ Dung Thanh Thanh ngựa không dừng vó bôn ba gần hai ngày trời.
Trên đường đi, Cảnh Hùng Tử im lặng lạ thường.
Hắn rất hiểu quy củ, không nên hỏi thì tuyệt đối không hỏi. Nhưng trong lòng hắn thật sự rất kinh ngạc.
Cuộc sống của hắn như lật sang một trang mới.
Vợ hắn được chuyển từ huyện lên bệnh viện tỉnh, các chuyên gia từ khắp nơi trên đất nước lũ lượt kéo đến. Nội tình được thể hiện trong mối quan hệ xã hội khiến hắn chấn động.
Dọc đường đi, các loại hậu cần hỗ trợ cũng trôi chảy một cách lạ thường. Mặc dù hắn không hiểu tài lực và mạng lưới quan hệ đằng sau, nhưng cũng đủ khiến cho hắn rùng mình.
“Người thứ hai chúng ta muốn tìm là lão Cảnh, ngươi cũng đã nghe danh người này, chính là sói Tây Bắc.”
Sau khi đến Quảng thành, Tô Nhất Nhị mới nói ra mục đích chân chính của chuyến đi này: “Chúng ta không tìm được địa chỉ cụ thể của hắn. Nhưng ta biết có một người đã từng liên lạc với hắn, ngươi cũng biết người này.”
Cảnh Hùng Tử nghi hoặc hỏi: “Ta biết?”
Tô Nhất Nhị gật đầu: “Ngươi còn nhớ Trần Hỏa không?”
Cảnh Hùng Tử gật đầu: “Ta đã cứu mạng hắn. Lúc đó ruột của hắn lòi ra ngoài, là ta nhét lại.”
“Đúng, chúng ta phải cạy miệng hắn. Lần này trông cậy hết vào ngươi.”
Mộ Dung Thanh Thanh ngồi ở vị trí lái phụ lên tiếng.
…
Quảng thành, Phúc Mãn Lâu.
Vẫn trong phòng bao gặp Triều Ca lần trước, sau khi gọi mấy món mình thích xong, Trần Hỏa cũng không đụng đũa.
Gần đây nam nhân cảm thấy mí mắt bên trái luôn giật mãi. Nháy mắt trái có tài, nháy mắt phải có tai.
Người sống sót từ trong núi thây biển máu lẽ ra không nên tin cái này, nhưng mấy chuyện gần đây đều không được thuận, làm hắn không thể không tin.
Hắn liên tiếp thiệt hại hai đợt tân binh, theo tin tức truyền về, đều xảy ra trên đường Đôn Đạo.
Nghe nói hiện nay Đôn Đạo là địa bàn của Hòa Ký. Đầu lĩnh Hòa Ký lúc này là Phi Cơ đã lên tiếng không cho phép bất kỳ kẻ nào gây chuyện trên địa bàn của Hòa Ký.
Làm ăn khó khăn, cơm kiếm từ đao càng lúc càng nuốt không trôi. Trần Hỏa vò đầu…
Không chỉ như vậy, Triều Ca mang mấy người đi đã một khoảng thời gian, cũng không nghe nói Cảng thành có vụ cướp nào liên quan đến hắn, nhưng mọi người lại không thấy trở về.
Điều này khiến cho đàn em dưới tay hắn có chút giật gấu vá vai. Hôm nay có người gọi điện thoại cho hắn hỏi hàng, hắn liên lạc với ba người nhưng không muốn mất đi đường dây đó, vẫn kiên trì đến tận bây giờ.