Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1287 - Chương 1287. Gặp Trần Hỏa

Chương 1287. Gặp Trần Hỏa
Chương 1287. Gặp Trần Hỏa

“Trần Hỏa?”

Cửa phòng bao được đẩy ra. Mộ Dung Thanh Thanh mặc một chiếc áo màu đỏ bó sát người, mái tóc mềm mại đen nhánh cột sau lưng. Nàng dựa vào khung cửa, ánh mắt chỉ toàn là sự lạnh lùng.

“Là ta.”

Trần Hỏa nheo mắt, có chút căng thẳng gật đầu: “Ngươi chính là người cần hàng mà ông chủ Lý đã nói?”

“Là ta.”

Mộ Dung Thanh Thanh đánh giá nam nhân đã từng được xem là người đồng hành với mình, giọng điệu có chút ý vị thâm trường: “Ta tìm ngươi không phải cần hàng, mà muốn giới thiệu một người bạn cũ cho ngươi.”

Trần Hỏa có chút không vui vì đối phương không theo lệ thường, còn chưa kịp nói chuyện, một nam nhân xuất hiện ở cửa khiến hắn lập tức trợn tròn mắt.

Cảnh Hùng Tử giống như một con bạo long nhếch miệng nói: “Đã lâu không gặp.”

Trần Hỏa ngây ra.

Sau khi làm cái nghề này, Trần Hỏa đã gặp vô số tội phạm và dân liều mạng đến Cảng thành kiếm tiền.

Cảng thành tấc đất tấc vàng trở thành nơi tổ chức lễ hội cuối cùng của những người này, vô số kẻ liều lĩnh đã thống trị vùng đất nhờ sự dẻo dai và liều lĩnh của bọn hắn.

Có người phú quý nở hoa, có người lại gãy kích trầm sa.

Không phải không hâm mộ.

Không chỉ một lần Trần Hỏa mơ ước mình tự kiếm được một tấm vé, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Hắn đã từng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nghĩ rằng nếu hắn mang theo những sát thần khét tiếng trong biển xác đến nơi lộng gió đó để kiếm tiền thì sẽ nhấc lên sóng gió bao lớn?

Hình ảnh mà não bộ vẽ ra quá dọa người. Hiểu được đạo lý cẩn thận mới có thể sống lâu, cho nên Trần Hỏa rất ít khi suy nghĩ tiếp vấn đề này. Nhưng bất kể mơ mộng bao nhiêu lần, tên đồ tể Cảnh Hùng Tử là một trong những lựa chọn mà hắn nhất định phải có.

Không phải vì Cảnh Hùng Tử đã từng cứu mạng hắn, mà bởi vì đối phương quá hung hãn.

Giết đến hung hãn, giết đến phe địch tè ra quần.

Xét về cấp bậc trước kia của hai người, Trần Hỏa là cấp trên.

Nhưng trước mặt Cảnh Hùng Tử, Trần Hỏa vẫn còn chút hào khí lại ngoan ngoãn như một thiếu niên.

Trên chiến trường chơi đùa mạng sống.

Trần Hỏa vĩnh viễn không thể nào quên cảnh tượng nam nhân như gấu chó này vừa cõng mình vừa tay không vặn gãy cổ mấy kẻ địch.

"Lão Hỏa, chẳng phải ngươi có hộ khẩu thành phố sao?"

Cảnh Hùng Tử không rõ tại sao Trần Hỏa lại không ăn cơm nhà trước. Trong suy nghĩ của hắn, ăn cơm nhà nước là điều kiện tốt nhất trong đời.

Một câu nói hộ khẩu thành phố khiến mấy người này chua xót trong lòng. Trong những năm tháng ấy, bốn chữ này là một đường ranh giới giữa tiến vào xí nghiệp hay là vào ngành cảnh sát.

Bốn chữ này rất quan trọng.

"Không phục quản giáo nên bỏ luôn."

Trần Hỏa đảo mắt nhìn Mộ Dung Thanh Thanh, hắn ngửi thấy mùi giang hồ trên người nữ nhân này: "Đồ tể, ngươi tìm ta có chuyện gì thế? Ta có thể giúp được gì, ngươi nói đi."

Cảnh Hùng Tử liếc nhìn Mộ Dung Thanh Thanh. Thấy đối phương gật đầu, hắn mới nói từng câu từng chữ: "Ta muốn tìm cái tên xăm hình sói Tây Bắc kia."

Người này khiến Cảnh Hùng Tử nhắc đến bằng giọng điệu cay đắng, có thể thấy hắn bưu hãn nhường nào.

"Ai cơ?"

Trần Hỏa đột nhiên giống như bị sặc, ho sặc sụa vài tiếng, sau đó giả ngu.

Cảnh Hùng Tử nhìn chằm chằm Trần Hỏa với ánh mắt sắc bén: "Ngươi biết ta đang nói đến ai. Hạng Tiểu Bình, binh lính đứng đầu chân chính, có thể chiến ở trận địa 211 suốt một tháng, trung bình mỗi ngày giết bốn mạng."

"Chúng ta tìm hắn có chuyện tốt."

Mộ Dung Thanh Thanh duỗi lưng, phô bày dáng hình xinh đẹp, thoải mái bưng cốc trà lạnh trên mặt bàn uống cạn.

Trần Hỏa nhìn đến ngây người. Vị trí của hắn rất tốt.

Bởi vì thời tiết quá nóng nên nữ nhân mặc áo ba lỗ thể thao tiện cho hoạt động.

Làn da trắng như tuyết, sau lưng có một hình xăm chu sa, hơn nữa còn thấp thoáng cái đầu khỉ dựng mày trừng mắt, vòng Kim Cô trên đầu khiến người ta vừa nhìn là biết hình xăm sau lưng nữ nhân là cái gì.

Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không.

Giang hồ rất lớn, cũng rất nhỏ.

Trần Hỏa chỉ nghe nói có một nữ nhân có hình xăm này sau lưng, đó là bang chủ đại tỷ của đám người liều mạng ở Hải Châu kia.

"Xin hỏi?"

Sắc mặt Trần Hỏa càng thêm khó coi: "Ngươi là vị kia của Hải Đông Thanh sao?"

"Ngươi nói cho chúng ta đáp án, sau đó ngậm chặt miệng, số tiền này sẽ là của ngươi."

Mộ Dung Thanh Thanh không trả lời, mà ném tiền mặt đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt Trần Hỏa.

Trần Hỏa nhìn xấp tiền dày với vẻ mặt do dự, bầu không khí trong phòng bao trở nên yên tĩnh lạ thường.

"Hắn đã cảnh cáo ta không được nói cho ai biết hắn ở đâu."

Sau một hồi lâu, Trần Hỏa cầu khẩn nhìn Cảnh Hùng Tử: "Ta không biết cụ thể là các ngươi muốn làm gì, nhưng chỗ ta còn có mấy người giỏi đánh đấm, sao phải tìm tên điên kia?"

Ánh mắt Trần Hỏa có phần sợ hãi: "Cẩu Hùng, ngươi cũng biết tên kia bị điên mà. Một lời hứa đáng giá nghìn vàng, đừng làm khó ta."

Cảnh Hùng Tử lắc đầu thở dài. Trước ánh mắt hàm xúc của Mộ Dung Thanh Thanh, hắn từ từ đứng dậy, cánh tay phải vạm vỡ khoác lên vai Trần Hỏa, gằn giọng nói: "Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, người ở đâu?"

Cùng lúc đó, trên đảo Mỹ Lệ.

Trước giờ Chu Triêu Tiên luôn hành động phô trương, hắn bao phòng VIP trên tầng cao nhất của một hộp đêm xa hoa lộng lẫy để mở tiệc tiếp đón Sa Vũ.

Oanh oanh yến yến, Hoàn mập Yến gầy.

Thời đại này, Hạ quốc vẫn còn khá kín đáo ở phương diện này, nhưng chủ nghĩa tư bản thì không hề che giấu, bầu không khí trong phòng bao vô cùng sôi động.

"Xin dành tặng mọi người ca khúc Đệ nhất thế gian, đồng thời nói cho Sa Vũ huynh đệ của chúng ta biết rốt cuộc ta đã đợi hắn bao lâu!"

Thường ngày Chu Triều Tiên luôn lạnh lùng, áo quần phẳng phiu, phong cách khốc liệt. Nhưng phải công nhận là khả năng làm nóng bầu không khí của hắn rất mạnh. Hắn đích thân hát một bài để thể hiện sự coi trọng Sa Vũ.

Chu Triêu Tiên còn cố ý giơ chiếc micro trong tay về phía Sa Vũ ngồi trên sofa, cho đủ thể diện.

Tiếng vỗ tay cổ vũ vang lên như sấm.

Hết chương 1287.
Bình Luận (0)
Comment