Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1288 - Chương 1288. Hạng Tiểu Bình

Chương 1288. Hạng Tiểu Bình
Chương 1288. Hạng Tiểu Bình

Trong bãi đỗ xe dưới lầu hộp đêm, Phương Quốc Huy cười gằn nhìn chằm chằm tầng năm sáng đèn.

"Theo mạng lưới tình báo, Chu Triều Tiên đã quyên tặng cho hoạt động của đặc khu trưởng Hậu kinh phí lên tới mười tám triệu, lợi ích cá nhân ước tính là ba triệu, thậm chí nhiều hơn."

Nam nhân chậm rãi cất lời: "Ngoài ra, hắn đã trả lại Đinh Tông Thụ hai mươi triệu, còn có tám mươi triệu tiền mặt rót vào Diệu Duyên Sơn Trang làm tiền dự bị cho tuyển cử."

Phương Quốc Huy nói đến đây, trên mặt lộ vẻ châm biếm: "Ai ai cũng biết đảo Mỹ Lệ chúng ta muốn thành lập Ủy ban, rất tốn tiền. Vì vậy hắn còn cần khoảng năm mươi triệu tiền mặt để tiếp tục hành động, như vậy mới nhận được sự ủng hộ của mọi người."

Mấy cấp dưới gật đầu tỏ ý tán thành.

"Tài sản ba tỉ không có nghĩa là Chu Triều Tiên có ba tỉ tiền mặt, dòng tiền của hắn không nhiều đến thế. Đến hiện tại hắn đã rơi vào tình cảnh giật gấu vá vai rồi."

Phương Quốc Huy bình tĩnh phân tích tiếp: "Hắn có quá nhiều người phải nuôi. Ý của đội trưởng Kim rất rõ ràng, chúng ta không thể động vào tuyến kia của đặc khu trưởng Hậu, như vậy chỉ có thể ra tay từ chỗ khác, đó là đánh sập kinh tế của hắn."

Nam nhân nhún vai: "Đen vĩnh viễn là đen, không chỉ đen tận xương mà trái tim cũng đen nốt. Hết tiền rồi thì những kẻ giúp đỡ cái tên lính nhảy dù Chu Triều Tiên ắt sẽ trở mặt vô tình. Đến lúc đó, có nhiều chứng cứ như vậy, chúng ta chỉ cần lấy bừa một cái là có thể đóng đinh hắn."

"Tổ trưởng, ý ngươi là?"

Cát Lợi Tử tóc dài ở bên cạnh nói tiếp: "Đánh tiệm game của hắn sao?"

"Đúng vậy. Ba mươi tám tiệm game không tha một tiệm nào. Chỉ cần tiệm game xảy ra chuyện, dòng tiền của hắn lập tức đổ vỡ, cho dù hắn tiếp tục khơi thông quan hệ cũng cần phải có thời gian và tài chính, lúc này là đòn chí mạng đối với hắn."

"Vâng."

"Hiện tại mấy tài sản chính của hắn đều là hộp đêm, đúng là cơ hội tốt nhất của chúng ta. Vì vậy, hãy sắp xếp đi, nửa tiếng sau chúng ta sẽ hành động, thu thập được chứng cứ thì lập tức nộp lên đội trưởng Kim, hoàn toàn niêm phong lại!"

"Yes, sir!"

Nửa tiếng sau, Chu Triều Tiên bưng ly rượu đỏ, điện thoại bỗng đổ chuông. Nội dung cuộc gọi khiến nam nhân xanh mét mặt mày.

"Chu tổng, có người đến tiệm game gây rối, chụp được một số hình ảnh, còn lấy được ảnh đánh bạc của một số bộ phận."

"Tiệm nào?"

Chu Triêu Tiên tái mặt đặt ly rượu xuống: "Các ngươi ăn shit hay gì? Nhiều người như vậy toàn là phế vật hết à?"

"Tất cả ba mươi tám tiệm đều có kẻ gây rối, đối phương hành động rất nhanh, hơn nữa rất có bản lĩnh, chúng ta không bắt được bọn hắn. Nhưng đã xác định thân phận, là người của cục điều tra."

"Ta biết rồi."

Chu Triều Tiên nén giận, chậm rãi cúp điện thoại, sau đó ngước mắt nhìn Sa Vũ, nói một câu hai nghĩa.

"Xem ra ngươi phải nhanh chóng làm việc rồi."

Sa Vũ đẩy nữ nhân bên cạnh ra, bình tĩnh gật đầu.

"Được."

Cuộc nói chuyện trong phòng bao vẫn tiếp tục.

Sắc mặt Cảnh Hùng Tử càng lúc càng u ám, tâm trạng Trần Hỏa bồn chồn dẫn tới trán đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Cuộc sống ăn chơi phóng túng quanh năm đã mài mòn sự thiết huyết bất khuất mà hắn từng kiêu ngạo, có thể chống đỡ được ánh mắt của mấy tên như sát thần này lâu như vậy đã là chẳng dễ gì.

Thật ra nếu không phải Hạng Tiểu Bình thật sự bị điên, thì hắn đã khai sạch sành sanh từ lâu rồi.

"Tây Bắc, Thanh Hải."

Cuối cùng Trần Hỏa vẫn nói ra, cả người suy sụp như mất hết tinh thần.

Nhắc đến trận chiến kéo dài suốt mười năm kia, có rất nhiều chuyện có vui có buồn.

Nhưng hiện thực đẫm máu bao giờ cũng tàn khốc và vô tình hơn câu chuyện đã được tô đẹp. Trong quá trình thiết huyết liều mạng không có nhiều quy tắc khuôn sáo như vậy. Trong chiến tranh, có đôi khi sự tàn nhẫn của con người là thứ người thời bình không thể nào hiểu được.

Anh hùng cũng là người, có máu có thịt. Không có anh hùng hoàn mỹ, bọn hắn cũng có cảm xúc buồn vui. Nhưng có một điểm, cái truyền thông cần là sự hoàn mỹ.

Bọn hắn không cần một anh hùng có tỳ vết.

Vì vậy bọn hắn công bố với bên ngoài binh lính đứng đầu Lão Sơn là Hình Chí Cường tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng đối với những người đã lên Lương Sơn tham gia chiến sự đặc công mà nói, người đứng đầu chỉ có một.

Hạng Tiểu Bình.

Chiến công của người này có thể khiến cho đám lính trinh sát dùng bột huỳnh quang đom đóm xăm hình mãnh hổ đều tâm phục khẩu phục, bao gồm cả Cảnh Hùng Tử.

Hạng Tiểu Bình là một nam thân ngày thường không có gì nổi bật, mái tóc khô vàng, nói năng hành động cẩn thận, không nhìn ra người này lại có chiến công bưu hãn như thế.

Một người, bảy phát súng, kỷ lục cao nhất là một ngày bắt được hai mươi chín người phe địch, trong một tháng bình quân mỗi ngày gặt bốn mạng người.

Hắn không chỉ bắn súng cực chuẩn, mà khả năng vật lộn cũng xuất sắc. Đám mũi to chết dưới dao của hắn có thể gom đủ một trung đội.

Nếu tình hình này cứ tiếp diễn, thì thu hoạch cuối cùng của Hạng Tiểu Bình sẽ vô cùng phong phú. Mặc dù hắn có hộ khẩu nông thôn, nhưng rõ ràng là binh vương hiếm có khó tìm.

Tương lai của hắn vô cùng xán lạn.

Đến khi hắn xảy ra chuyện thì đại cục đã định.

Địch tấn công bệnh viện dã chiến của phe ta, tra tấn bác sĩ y tá. Cuộc trả thù lập tức thăng cấp, các chiến sĩ gần như là biến thành đồ tể giết người không chớp mắt.

Nhưng lúc này không ai ngờ rằng Hạng Tiểu Bình có tương lai rộng mở lại dẫn theo hai đồng đội kháng lệnh giết trở về.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Bởi vì trong số những người chết ở bệnh viện dã chiến có mười sáu chiến hữu cùng vào sinh ra tử với hắn, có một nữ hài người Tô thành rất dịu dàng từng truyền máu cứu mạng hắn.

Hết chương 1288.
Bình Luận (0)
Comment