Tự ý mang súng, chống lại mệnh lệnh.
Khỏi bàn đến hậu quả. Hạng Tiểu Bình điên thật rồi. Đầu tiên hắn tiêu diệt một căn cứ đặc công của đối phương.
Nhớ là tra tấn đến chết.
Chưa hết, hắn còn đến tận bệnh viện dã chiến của đối phương ăn miếng trả miếng. Lần này đúng là rắc rối to, e là cho dù có mến tài đến mấy, ông trời cũng không bảo vệ được hắn.
Sau đó Hạng Tiểu Bình biến mất.
Mấy nghìn tinh anh bắt hắn mắt nhắm mắt mở để cho hắn thuận lợi rời khỏi cái nơi khiến hắn điên cuồng này.
Ba năm sau hắn xuất hiện lần nữa. Hắn tìm đến Trần Hỏa với một mục đích: "Ta nuôi ba mẹ của mười sáu huynh đệ, ngươi giúp ta một việc."
Sau khi ném một xấp tiền xuống và xin số tài khoản, Hạng Tiểu Bình không còn xuất hiện nữa. Nhưng hắn đã để lại một câu: "Lão Hỏa à, ngươi không được nói với ai chuyện của ta. Nếu không, ngươi biết ta sẽ làm thế nào mà."
Câu nói nhẹ bẫng này lọt vào tai Trần Hỏa lại nặng tựa nghìn cân. Đây cũng là nguyên nhân hắn có thể kiên trì lâu như vậy trước ánh mắt của ba sát thần.
Thế nào là anh hùng?
Là người gặp nguy hiểm vẫn dũng cảm bước ra sao?
Hay xét ở mức độ cao cấp hơn, là nhân vật có cống hiến to lớn cho quốc gia?
Từ này rất chủ quan, nhưng có một điểm không thể nghi ngờ, đó là làm anh hùng rất khó.
Vậy Hạng Tiểu Bình có được coi là một anh hùng không?
…
"Thanh Hải, khu đất hoang vùng Tây Bắc."
Tô Nhất Nhị ra khỏi quán trà. Sau khi lên xe, hắn lập tức nói thẳng vào trọng tâm: "Ở đó gần như là chúng ta không có mạng lưới quan hệ, chỉ dựa vào địa chỉ trên mấy tờ hóa đơn chuyển tiền thì rất khó tìm được người này."
"Thú vị đấy."
Mộ Dung Thanh Thanh nhíu mày: "Số tiền hắn chuyển đến trong những năm qua không dưới ba trăm nghìn, hắn kinh doanh cái gì mà kiếm được nhiều tiền như thế?"
"Hắn ghét việc lừa lọc lũng loạn thị trường."
Sau một hồi im lặng, Cảnh Hùng Tử ủ rũ nói: "Trước khi nhập ngũ Hạng Tiểu Bình là thợ săn giỏi nhất, mà công việc kiếm được nhiều tiền nhất ở khu đất hoang vùng Tây Bắc chỉ có một."
"Việc gì?"
Mộ Dung Thanh Thanh hỏi.
"Bắt ưng săn cắt."
Cảnh Hùng Tử trả lời: "Hạng Tiểu Bình thoạt nhìn chất phác, nhưng nội tâm rất dã tính. Nếu ta đoán không nhầm thì chỉ có công việc này mới khiến hắn cảm thấy hứng thú."
"Thông báo cho lão đại móc nối quan hệ."
Mộ Dung Thanh Thanh híp mắt, trong mắt lóe lên tia sáng kinh tâm động phách: "Chúng ta đến khu đất hoang gặp vị này."
…
Khi Tô An Tây đến Sinaloa đã là buổi trưa.
Nơi này đang mưa nhỏ, làm cho bầu không khí trở nên trong lành, những vết bẩn trên đường cũng được gột rửa sạch sẽ.
Ít nhất thì ấn tượng đầu tiên của Tô An Tây về nơi này cũng không tệ lắm.
Lần này nữ hài làm việc cho một tổ chức quốc tế tên là ChildrensHome.
Mục đích rất rõ ràng, đó là hỗ trợ trẻ em học được nhiều văn hóa tri thức và kỹ năng sống hơn trong khả năng cho phép.
Ở đây không chỉ có người trẻ tuổi, mà cũng có rất nhiều người già Âu Mỹ đã về hưu. Thông qua trò chuyện, những người này đều rất hoà thuận. Điều khiến nữ hài vui vẻ là một người phụ trách nói với mấy thanh niên trong đó có nàng rằng: "Tầm mắt của một người quyết định việc hắn muốn làm, tất cả những gì một người đã làm quyết định tương lai của hắn. Khi còn trẻ chúng ta nên giúp thế giới làm một số việc hữu ích."
"Đây là tôn chỉ của chúng ta. Hãy nhớ câu này: các ngươi sẽ hạnh phúc cả đời."
Lời nói nhiệt huyết, hoàn cảnh cũng rất ấm áp, dường như tất cả lại trở về vòng tròn khiến nữ hài thoải mái. Nhưng nửa tiếng sau, một vụ án nổ súng bên đường đã kéo Tô An Tây trở lại hiện thực.
Pằng!
Tiếng súng chát chúa và máu tươi không phải điều khiến Tô An Tây sợ nhất. Nữ hài sợ nhất là thái độ nhắm mắt làm ngơ của những người xung quanh.
Trong mắt những người qua đường, dường như kẻ thở hổn hển giãy giụa cầu sinh ngã trong vũng máu kia không phải một người, mà là một con chó con lợn.
Tô An Tây và những người mới đều dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn người phụ trách trước đó còn khích lệ các nàng phải dũng cảm đối mặt với mọi khó khăn.
Người phụ trách lắc đầu.
"Trước khi giúp đỡ người khác, chúng ta phải học cách bảo vệ bản thân."
Đường Ân với mái tóc hoa râm tỏ ý từ chối: "Đây là vụ báo thù đường phố, hơn nữa đồng bọn của hung thủ vẫn chưa rời đi. Một khi các ngươi đi ra, rất có thể sẽ bị bọn hắn coi là khiêu khích."
Để tăng sức thuyết phục, Đường Ân còn chỉ vào mấy thanh niên vẫn luôn quan sát tình hình ở đầu đường.
Không có ai lên tiếng.
Mấy người cứ thế lẳng lặng nhìn người trẻ tuổi trên mặt đất kia co giật vì đau đớn đến chết.
Tô An Tây từng học cấp cứu.
Nàng biết rõ nếu có ai đó cầm máu giúp đối phương, đồng thời đưa đến bệnh viện, thì người này có thể sống sót.
Đột nhiên tính cố chấp trong huyết dịch Tô gia khiến Tô An Tây hiểu ra sự mềm yếu của mình.
"Ta cho rằng đứng ở độ cao đạo đức dùng lòng thương hại nhìn xuống những kẻ đáng thương kia không phải là lương thiện. Bởi vì làm vậy không giúp ích được gì cho kết quả thực chất của sự việc."
Tô An Tây chợt nhớ tới một lời đánh giá của Tô Bình Nam về chuyến đi của mình lần này.
"Ra ngoài rồi, khi nào nhìn thấu thì ngươi sẽ hiểu."