Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1291 - Chương 1291. Lâm Dĩ Nhiên

Chương 1291. Lâm Dĩ Nhiên
Chương 1291. Lâm Dĩ Nhiên

Trong nước. Sau khi nhận được cuộc gọi từ Mộ Dung Thanh Thanh, tập đoàn Cẩm Tú bắt đầu hành động.

Căn cứ vào kết quả phân tích địa điểm Hạng Tiểu Bình gửi tiền đã xác định vị trí là Thanh Hải hoặc là lân cận Hami, nhưng không loại trừ khu vực Trà Mã Cổ Đạo và Kham.

Người này có thân phận đặc biệt, tất nhiên không thể vận dụng quan hệ phía chính phủ, vì vậy phải nhờ đến địa đầu xà. Huống chi Tô Bình Nam cảm thấy ở khu vực sa mạc hoang vu và dân phong bưu hãn thế này, tìm thế lực ngầm còn hơn tìm thế lực ngoài sáng.

Lâm Dĩ Nhiên là một thiếu nữ, hơn nữa còn là một thiếu nữ văn nghệ trăm phần trăm. Nữ hài vừa tròn hai mươi tuổi này đã là một tác giả có chút danh tiếng.

Nàng sinh ra ở đảo Mỹ Lệ, gia cảnh rất tốt.

Ông ngoại là bậc thầy quốc học, ông nội là quan chức cấp cao, ba thì làm ăn lớn.

Lớn lên trong điều kiện như vậy, nhưng Lâm Dĩ Nhiên rất tự lập. Nói một cách nghiêm ngặt thì nàng là một nữ hài có lối đi riêng.

Thần tượng của Lâm Dĩ Nhiên là Tam Mao.

Tam Mao tác giả của Sa mạc Sahara, Tam Mao có thể vì một ca khúc mà chạy đến biên cương tìm người hát, tìm tình yêu.

Lâm Dĩ Nhiên đã nhìn ngắm phong cảnh đẹp đẽ và ánh đèn neon lấp lánh, cũng đã chán ghét sự giả dối nơi đô thị, nàng sinh lòng si mê sự bộc trực của vùng Tây Bắc hoang vu ở nội địa. Nàng quyết định học theo thần tượng của mình, viết một cuốn du ký.

Mà địa điểm là miền Tây đồng nội hoang vu.

Sau khi vất vả tìm kiếm quan hệ ở nhiều phương diện, cuộc hành trình đến khu đất hoang Tây Bắc mà nàng mong mỏi mấy năm nay rốt cuộc cũng bắt đầu.

Trước khi đi, nữ hài đã nghĩ đến những khó khăn trở ngại. Nàng biết tình thơ ý họa không thể làm cơm ăn, nơi ấy đẹp thì đẹp thật, nhưng trên thực tế đầy rẫy nguy hiểm.

Nhưng Lâm Dĩ Nhiên có rất nhiều tiền. Đầu tiên nàng đầu tư cho một tổ nghiên cứu động thực vật khu hoang mạc của trường đại học Nông Nghiệp Thịnh Kinh, dựa vào lý do giao lưu học thuật giành được sự ủng hộ của chính phủ.

Trước khi lên đường, nữ hài bỏ tiền tân trang lại dụng cụ dã ngoại cần thiết cho mọi người.

Nhóm năm người được trang bị tận răng.

"Các ngươi đều là người có văn hóa."

Trước khi đi, một lão nhân lõi đời của cục quản lý Du lịch thị trấn Hà Hoa nhận được không ít quà quý từ Lâm Dĩ Nhiên, nói lời thật lòng.

Hắn trịnh trọng kéo giáo sư Trịnh của tổ nghiên cứu và kim chủ Lâm Dĩ Nhiên: "Hãy nghe lời khuyên của ta. Các ngươi cho rằng nguy hiểm ẩn giấu trên tuyến đường Tứ Xuyên - Tây Tạng là ao hồ hay là hoang mạc? Là những đàn sói ẩn hiện?"

"Không đúng ư?"

Lâm Dĩ Nhiên ngạc nhiên hỏi lại.

Nàng không phải loại tiểu thư yếu ớt chẳng biết gì, vì vậy nàng đã chuẩn bị đầy đủ cho những nguy hiểm có khả năng gặp phải. Hơn nữa bạn đồng hành đều là người chuyên nghiệp, nàng không biết rốt cuộc mình đã bỏ sót điều gì.

"Con người."

Lão nhân ngậm điếu thuốc lá không có đầu lọc, bày ra dáng vẻ ta nghĩ cho các ngươi: "Các ngươi biết ở đó có bao nhiêu kẻ săn bắn trộm, bao nhiêu kẻ liều mạng lưu vong không?"

Lâm Dĩ Nhiên không thốt lên lời, một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Nàng nhìn lão nhân lõi đời: "Thúc, ý ngài là?"

"Thuê một người có thể dẫn các ngươi đi vào, cũng có thể dẫn các ngươi đi ra. Là hướng dẫn du lịch đó."

Lão nhân lõi đời mặt đầy râu chà ngón cái và ngón trỏ, vẻ mặt tham lam: "Tiền nào của nấy, ta đảm bảo có thể tìm cho các ngươi một người đáng tin!"

Trịnh giáo sư biết rõ đức hạnh của đám người này, còn chưa kịp từ chối thì Lâm Dĩ Nhiên lắm tiền nhiều của đã gật đầu: "Thành giao."

Mười phút sau, một lão nhân gầy đét xuất hiện trước mặt mọi người.

"Ba mươi nghìn, không, năm mươi nghìn tệ. Nể mặt lão đầu tử, ta đi cùng các ngươi một chuyến."

Lão nhân lõi đời điên cuồng nháy mắt, Cát lão nhân đưa ra giá cả mình muốn.

"Đây là đồng bào đảo Mỹ Lệ, các ngươi lừa đảo! Ngươi có biết nếu ta báo cáo với cấp trên sẽ dẫn tới hậu quả gì không?"

Giáo sư Trịnh kinh ngạc trước lòng tham của hai người này. Năm mươi nghìn tệ không phải con số nhỏ.

Nam nhân cảm thấy bị lừa vô cùng tức giận.

Cát lão nhân trừng cặp mắt đục ngầu nhìn những kẻ không biết sống chết này: "Biến đê, nếu không phải cháu ngoại của lão tử lên đại học cần tiền, thì cho dù ngươi quỳ xuống xin lão tử đi, lão tử cũng kệ xác ngươi."

Trên người Cát lão nhân bộc lộ rõ tính cách bưu hãn và thô kệch của người Tây Bắc. Hắn cho rằng bản lĩnh thế nào thì giá thế ấy, đảo Mỹ Lệ gì đó hoàn toàn vô nghĩa.

"Được."

Lâm Dĩ Nhiên kéo Trịnh giáo sư còn muốn nói lại: "Cứ quyết định vậy đi, chúng ta xuất phát. Kinh nghiệm của lão bá cũng rất quan trọng đó."

Nữ hài rất vui, bởi vì hành trình còn chưa bắt đầu nhưng nàng đã nhìn thấy một thế giới mà nàng mong đợi.

Một thế giới bộc trực, tràn đầy sắc thái nguyên sinh, có dã tính mà Lâm Dĩ Nhiên không tìm thấy trong rừng cốt thép.

Cảm nhận trên trang sách rất hời hợt.

Dã tính? Sắc thái nguyên sinh?

Khói trên sa mạc thẳng bay nghe rất đậm chất thơ, nhưng rất có thể phía sau là đôi môi khô khốc, làn da nứt nẻ và cái chết vì đói đầy tuyệt vọng. Thế giới vốn tàn khốc, thật ra có những thứ không hề tốt đẹp.

Chẳng mấy chốc Lâm Dĩ Nhiên đã bị sự man rợ ở nơi này chấn động tam quan, cũng hiểu ra giá cả của Cát lão nhân.

Trước Nhã An, tất thảy đều bình thường.

Đường xá khá bằng phẳng, cảnh sắc mênh mông khiến Lâm Dĩ Nhiên ngồi trên ghế lái phụ của chiếc xe Cherokee sảng khoái tinh thần. Thậm chí linh cảm ập tới, nữ hài không ngừng viết tùy bút.

Nhưng khi đi qua núi Nhị Lang, cả nhóm gặp phải tình huống đầu tiên.

Hết chương 1291.
Bình Luận (0)
Comment