Đường núi cheo leo hiểm trở, xe cộ không nhiều lắm nhưng xếp thành hàng dài đậu ở đây, lúc đi lúc dừng, chậm như rùa bò.
Mấy tảng đá vừa to vừa cao chặn kín một góc chết của con đường. Mấy hán tử mặc áo da nghênh ngang ngồi trên tảng đá hút thuốc.
"Mở cửa xe, ta xuống nói chuyện."
Cát lão nhân vừa rồi còn ngủ gật, lúc này híp mắt nhìn đối phương: "Vẫn là mấy tên hán tử Hồ gia chết tiệt. Chỉ tốn mấy chục tệ thôi, đừng cứng rắn làm ầm lên."
Mọi người ngơ ngác.
Sau đó, bọn hắn trơ mắt nhìn Cát lão nhân đi tới trước tảng đá chào hỏi hán tử cầm đầu: "Ta là Cát lão hán, cậu họ của Trát Tây. Làm theo quy củ được chứ?"
"Được. Ngươi phải đảm bảo những người này vào núi không phải để lách qua Trát Tây, mở một tuyến mới."
Trong mắt mấy người, biểu cảm của hán tử cầm đầu lạnh như băng tuyết mùa đông. Hắn quan sát hai chiếc xe Cherokee, nở nụ cười sâu xa: "May đấy."
Cát lão nhân đưa cho hắn vài tờ nhân dân tệ với vẻ mặt vô cảm: "Sau này rời núi thì có thể tìm ta uống rượu. Cảm ơn nhé!"
Hán tử lạnh nhạt nhận lấy rồi gật đầu với mấy người khác. Sau đó, tảng đá bị đẩy ra.
Đoàn xe thuận lợi đi qua. Đám người Lâm Dĩ Nhiên vẫn ù ù cạc cạc, hoàn toàn không biết các nàng đã lượn một vòng qua quỷ môn quan.
Đã tới đây thì phải tìm hiểu nơi này, Lâm Dĩ Nhiên trở thành bé con tò mò, hỏi Cát lão nhân đang nhắm mắt ngủ gật: "Vì sao người kia lại nói chúng ta may mắn?"
"Hai chiếc xe của chúng ta không phải xe tải, cũng không phải biển số địa phương, quá bắt mắt."
Cát lão nhân hờ hững trả lời: "Mấy tên này xấu xa có tiếng. Các ngươi dừng lại, bọn hắn nhìn cách ăn mặc của các ngươi liền biết là dê béo, lòng tham nổi lên thì e là bọn hắn không chỉ đòi mấy chục tệ phí qua đường đơn giản như vậy đâu."
Cát lão nhân đổi sang tư thế thoải mái hơn, tiếp tục chợp mắt: "Giết người chỉ là chuyện mấy nhát rìu mà thôi. Ngọn núi này hiểm trở, ném cả xe lẫn xác xuống vực coi như tai nạn xe cộ thì cmn ai biết là chết như thế nào?"
Sự coi thường sinh mạng trong giọng nói của lão đầu khiến Lâm Dĩ Nhiên sửng sốt, những sinh viên đang chăm chú nghe cũng sợ hãi ra mặt.
Hiện tại bọn hắn còn cách khu đất hoang nổi tiếng nhất bốn trăm hai mươi ba kilomet.
…
Nửa tiếng sau, cùng một vị trí, cũng là ba chiếc xe Grand Cherokee đã được cải tạo bị chặn lại.
"Lại là xe xịn, xem ra hôm nay khoản thu nhập thêm không chạy đi đâu được."
Hồ Dũng cầm đầm phun điếu thuốc lá trong miệng ra, hờ hững vẫy tay với chiếc xe.
Xe dừng lại rất quy củ.
"Đường quanh co hay là chặn đường thế?"
Một hán tử mặc đồ leo núi màu đen xuống xe, vẻ mặt kỳ lạ: "Coi bộ các ngươi muốn cướp chúng ta hả?"
Hồ Dũng gật đầu: "Đưa tiền thì không lấy mạng. Không đắt đâu, mỗi xe một nghìn tệ, tổng cộng ba nghìn."
Hắn rất tinh mắt, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra quần áo của đại hán này không phải hàng tầm thường. Hắn đã nhìn thấy đồ leo núi loại này rồi, đắt cắt cổ. Cho nên cái giá này không cao.
"Chúng ta là khách từ xa tới, sẽ không giọng khách át giọng chủ. Cho các ngươi một cơ hội đấy."
Ánh mắt của hán tử hệt như báo săn. Hắn chỉ vào tảng đá cản đường: "Đẩy ra rồi cút đi."
Hồ Dũng liếm đôi môi khô khốc, không lùi bước vì thân hình vạm vỡ như đá của đối phương. Hắn bí mật ra dấu, sau đó sờ hông.
…
Hơn ba tiếng sau, rốt cuộc Lâm Dĩ Nhiên cũng nhìn thấy nhiều người hơn. Đoàn xe đã đến Khang thành.
Khang thành, tuy trong tên có chữ thành song thật ra chỉ có quy mô của một huyện. Nhưng nơi này là một trong số những trạm trung chuyển ít ỏi của khu Tuyết, ngoài ra còn có một ngôi miếu nổi tiếng, cho nên đã trở thành một nơi phồn hoa nhất nhì.
Các hán tử mặc đủ loại trang phục dân tộc dắt gia súc chen chúc trên đường. Không ít dân du mục già nua vừa đi vừa giơ bánh xe cầu nguyện (*) lẩm bà lẩm bẩm.
(*) Bánh xe cầu nguyện: Là một bánh xe hình trụ trên một trục chính làm từ kim loại, gỗ, đá, da thuộc hoặc sợi bông thô. Theo truyền thống, câu thần chú Om Mani Padme Hum được viết bằng ngôn ngữ Newari của Nepal ở Bên ngoài bánh xe. Việc quay một bánh xe như vậy sẽ có nhiều tác dụng tương tự như việc đọc lời cầu nguyện bằng miệng.
Khung cảnh mới lạ này làm cho Lâm Dĩ Nhiên vui vẻ trở lại. Nữ hài chụp ảnh liên tục, ghi lại tất cả những gì khiến nàng kinh ngạc.
Cát lão đầu chăm chú nhìn nữ hài đang vui vẻ.
Nhìn dáng vẻ như đi du lịch của mấy người trẻ tuổi, trong ánh mắt lạnh lùng của lão đầu có chút khinh bỉ... Theo kinh nghiệm cá lớn nuốt cá bé trong quá khứ của hắn, loại người đúng là ngu ngốc. Ừm, kẻ ngu lắm tiền.
Hắn không thể nào hiểu nổi hành vi và mục đích của những người này. Sống an ổn không được à?
Cuộc sống thoải mái nhưng cứ nhất quyết đi đến cái nơi khỉ ho cò gáy này, nói là thu thập tư liệu và ngắm cảnh.
"Cảm ơn lão bá rất nhiều. Bọn hắn nói đeo thứ này có thể kéo dài tuổi thọ, tốt cho sức khỏe. Ta tặng ngươi."
Thời nay dân du mục vẫn còn thành thật chất phác, nếu là đồ bọn hắn dám hét giá cao thì thường là hàng tốt thứ thiệt.
Cát lão nhân nhìn chuỗi hạt sặc sỡ màu sắc, rồi lại nhìn thiếu nữ mang vẻ mặt chân thành, đột nhiên hắn nói: "Lâm tiểu thư đừng đi vội, chúng ta phải đi bái phỏng địa đầu xà đã."
Thấy Lâm Dĩ Nhiên lộ vẻ mờ mịt, Cát lão nhân cười khẽ: "Đến đây rồi thì tốt nhất là đi chào hỏi Trát Tây. Hắn là con trai của lão gia nhân đức, nhân vật lớn nhất trong phạm vi mấy trăm dặm."
Lâm Dĩ Nhiên không ngờ một chuỗi hạt cầu phúc vô danh và lời cảm ơn thật lòng lại giúp nàng mở ra cánh cửa của một thế giới khác.
"Ta đã nhận năm mươi nghìn của ngươi. Chuỗi hạt này rất hiếm, tặng cho Trát Tây là món quà gặp mặt tốt nhất."
Cát lão nhân xua tay từ chối chuỗi hạt, giọng điệu nghiêm túc: "Mối nguy hiểm nhất ở đây là đám săn trộm. Ngươi tặng cho Trát Tây, hắn vui vẻ thì hành trình tiếp theo của chúng ta sẽ thuận lợi hơn nhiều."