"Ta nhận thua, đừng giết ta."
Hồ Dũng đau đớn quỳ rạp xuống đất, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng: "Ta là huynh đệ của Trát Tây, xin hãy nể mặt."
Hắn đã sợ vỡ mật.
Từ đầu đến cuối, ba chiếc xe Cherokee chỉ có một hán tử xuống xe. Nhưng hán tử này chẳng khác gì ma vương!
Thậm chí đối phương không dùng súng, cả quá trình bình tĩnh như một cỗ máy, mỗi một đòn đấm đá đều đánh trúng chỗ hiểm trên cơ thể.
Tiếng gãy xương giòn tan tuyên bố kết quả của trận đánh.
Cảnh Hùng Tử phớt lờ lời cầu xin của Hồ Dũng, chậm rãi đi đến phía sau Hồ Dũng, cánh tay cứng như sắt bóp chặt cổ đối phương.
Đây là cách thức các trinh sát tinh anh sử dụng.
Bọn hắn thích dùng cánh tay vặn đầu kẻ địch như bẻ mía.
Ánh mắt lạnh lùng trống rỗng của đối phương làm cho Hồ Dũng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Tay hắn cũng dính máu, hắn biết người này không mảy may mềm lòng.
Trong mắt loại người này, giết người và giết gà không khác nhau cho lắm.
Huống chi sau khi trận đánh bắt đầu, Hồ Dũng còn chưa kịp phản ứng đã bị cú lên gối của đối phương thúc vào sườn, xương sườn gãy và nội tạng đau đớn khiến hắn không thể làm được bất kỳ hành động phản kháng nào.
"Đưa bọn ta đi gặp Trát Tây."
Cửa xe mở ra, Mộ Dung Thanh Thanh mặc đồ đỏ đứng trên đỉnh núi, trong cuồng phong lồng lộng trông xinh đẹp lạ thường. Nàng ngăn cản hành động của Cảnh Hùng Tử.
Nữ nhân lạnh lùng nhìn Hồ Dũng sống sót sau tai nạn: "Lão đại của chúng ta mang theo quà cho Trát Tây, vừa hay có ngươi cũng thuận tiện hơn."
Cảnh Hùng Tử nghe lời, thả Hồ Dũng sợ vỡ mật ra, sau đó đứng trong gió lớn rít gào.
Trước giờ nam nhân luôn cẩn thận, sống trong lo sợ. Sau khi trải qua một trận đánh, lúc này hắn đột nhiên cảm thấy đây mới là cuộc sống mình thích.
Giờ phút này Cảnh Hùng Tử cảm thấy thoải mái vui vẻ, mãnh thú trong lòng đang thức tỉnh.
…
Trong ấn tượng của Lâm Dĩ Nhiên, Trát Tây chắc hẳn là một hán tử cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, lưng hùm vai gấu, cường tráng như gấu chó.
Dẫu sao dân phong bưu hãn nơi này đã làm cho nàng thấp thỏm bất an. Người có thể khiến tất cả những hán tử hung ác như sói này đều phải nể mặt chắc chắn là kiểu người cường tráng dọa chết người.
Địa điểm gặp mặt là một khu nhà kho hậu cần. Bên trong rộng rãi, đủ loại đồ dùng sinh hoạt bày khắp nơi. Nào là quần áo, nào là những món hàng nhỏ, thậm chí cả thực phẩm phụ, cái gì cũng có.
Nhìn người trung niên sắc mặt nhợt nhạt, mặc áo màu xanh, hơi thở yếu ớt, Lâm Dĩ Nhiên ngây ra hồi lâu.
Khác nghề như cách núi.
Nếu Tô Bình Nam có mặt ở đây thì hắn vừa nhìn là biết những đồ dùng sinh hoạt chất đống như núi này nói lên điều gì.
Không chỉ là lợi ích kinh tế, mà còn là lực khống chế.
Khu Tuyết là một khu vực xa xôi lạc hậu, thiếu thốn vật chất. Kẻ có thể độc quyền phương diện ăn - mặc - ở - đi lại mới là ông trùm chân chính.
Nhưng những thứ này có hạn, cho dù đồ dùng sinh hoạt là món lợi kếch xù, thì Trát Tây vẫn không kiếm được nhiều.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân tại sao con trai của người từng là lão gia nhân đức lại trở thành người môi giới lớn nhất khu Tuyết vùng Tây Bắc.
Đừng trông mặt mà bắt hình dong.
Sau khi Cát lão nhân chào hỏi và nói ra mục đích đến đây, Trát Tây nhận chuỗi vòng tay, sắc mặt lập tức sa sầm.
"Đồ tốt đấy, ngọc trai mấy chục năm cũng được coi là pháp khí, vậy mà bây giờ cũng có người bán thứ này. Thật sự là vì tiền mà cái gì cũng dám làm hả?"
Đối với người già thì đồ cổ là một loại tín ngưỡng, nhưng thế hệ sau lại bán lấy tiền, hành vi này đã chọc giận Trát Tây.
Lúc này ánh mắt nam nhân hung ác như con sói đầu đàn đi săn, làm cho bầu không khí chung quanh đóng băng, nào còn dáng vẻ yếu ớt trong suy nghĩ của Lâm Dĩ Nhiên.
"Ta nhận đồ. Cát lão ca, ngươi cầm lấy con dao này, đám độc lang đều biết."
Dứt lời Trát Tây ném một con dao gập đẹp đẽ cho Cát lão nhân, sau đó xoay người nói với một hán tử bên cạnh: "A Vượng, tìm xem ai bán chuỗi hạt, đánh gãy tay hắn."
Trong giọng nói bình tĩnh ẩn chứa sự hung ác, làm cho một nữ hài chưa từng thấy cảnh này nơm nớp lo sợ.
Tại sao những người này lại quen thuộc loại chuyện dã man như thế? Trong đầu thanh niên văn nghệ Lâm Dĩ Nhiên đã tưởng tượng ra không biết bao nhiêu là hình ảnh miên man.
Thậm chí sau khi cáo từ đi ra ngoài, nữ hài đã phác họa ra một câu chuyện hoàn chỉnh trong đầu.
Tiếng động cơ của mấy chiếc ô tô cắt ngang dòng suy nghĩ của nữ hài. Nàng ngẩng đầu lên, một nhóm người đi từ phía đối diện tới.
Tất cả đều mặc đồ leo núi màu đen, đeo ba lô màu đen rất nặng, xỏ giày leo núi. Nét mặt ai nấy đều lạnh lùng, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn sang giống hệt bầy sói đang quan sát chú cừu im lặng.
Đây là lần đầu tiên Lâm Dĩ Nhiên nhìn thấy Mộ Dung Thanh Thanh. Ngoài căng thẳng ra, thậm chí nàng còn chấn động.
Nàng không có cách nào miêu tả cảm giác của mình.
Màu đỏ kia nổi bật giữa bảy tám hán tử bưu hãn, khiến nữ nhân trông cực kỳ yêu dị.
Có ngọn núi lớn Tô Bình Nam làm chỗ dựa, sau khi buông bỏ mọi trói buộc, Mộ Dung Thanh Thanh đã khôi phục lại sự kiêu ngạo của Đấu Chiến Thắng Phật Hải Đông Thanh.
Trên gương mặt nhìn như không nhiễm khói lửa nhân gian kia có hào khí mà Lâm Dĩ Nhiên không với tới.
"Những người này là ai?"
Lòng như kiến bò cũng chỉ đến thế là cùng. Sau khi dịch người lách qua, Lâm Dĩ Nhiên lập tức hỏi Cát lão nhân.
Đọc vạn quyển sách đi ngàn dặm đường.
Lâm Dĩ Nhiên còn chưa tiến vào khu đất hoang cảm nhận sự hoang vắng không có ở đô thị, mà đã cảm thấy chuyến đi này không tệ.
Nếu nói Trát Tây và những hán tử bên cạnh hắn mang đến cho Lâm Dĩ Nhiên cảm giác lạnh lùng cứng cỏi trong hoang mạc, thì những người này có sự bưu hãn trong rừng xi măng cốt thép hiện đại.
Hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, khi gặp nhau sẽ bắn ra tia lửa gì?
Hai mắt Lâm Dĩ Nhiên lấp lánh như ánh sao, cực kỳ giống một con mèo tò mò.