"Ta không biết."
Khác với Lâm Dĩ Nhiên chỉ biết thưởng thức vẻ bề ngoài, lão hán có ánh mắt sắc bén lại chú ý đến tay của nhóm người kia hơn. Khớp tay to khỏe và vết chai trên tay không lừa được người khác, huống chi trên người bọn hắn lại đậm chất giang hồ như vậy.
"Lão bá, nói cho ta biết đi mà!"
Lòng tò mò thôi thúc, Lâm Dĩ Nhiên tung chiêu làm nũng chỉ sử dụng trước mặt ba mẹ mình.
Cát lão nhân vẫn lắc đầu.
"Ta khẳng định bọn hắn không phải người khu Tuyết, chắc là mãnh long vùng khác muốn qua sông."
Cát lão nhân lôi kéo Lâm Dĩ Nhiên còn muốn quay đầu nhìn. Hắn đi rất nhanh, nữ hài hơi lảo đảo.
"Sao vậy lão gia tử?"
Khi có việc nhờ vả người ta, thường thì Lâm Dĩ Nhiên rất dẻo miệng.
"Bớt tò mò đi. Chúng ta tránh xa những người kia một chút, trên người bọn hắn có mùi máu tươi."
Sau khi lên xe, Cát lão nhân nghiêm mặt nói: "Mũi ta rất thính, hãy tin ta. Cho đoàn xe xuất phát thôi, hiện tại còn cách khu đất hoang tròn ba trăm cây số."
…
Sói là loài động vật ăn thịt họ chó. Loài này có tính xã hội cao, hơn nữa còn phân biệt cấp bậc nghiêm khắc rõ ràng.
Đây là hiểu biết của con người về loài sói.
Nhưng ở vùng hoang vu Tây Bắc này, khi nhắc đến chữ "sói", nó còn đại diện cho một quần thể khác.
Dân săn trộm.
Bọn hắn xảo quyệt và hung dữ như sói, cho nên mọi người thường gọi là lang tử.
Bọn hắn giống như bầy sói, cũng có cấp bậc nghiêm ngặt. Ở đây, chim ưng đại bàng đi săn tuyệt đối là đỉnh kim tự tháp.
Bọn hắn là con sói đầu đàn trong đàn sói.
Mà ở phương Bắc, chim ưng được mệnh danh tốt nhất thế giới chính là ưng cắt.
"Mỗi năm chỗ ta chỉ bán ra chín con ưng."
Trong nhà kho, Trát Tây híp mắt nhìn đám người tập đoàn Cẩm Tú: "Thứ nhất, vật quý mới hiếm. Thứ hai, như vậy mới có thể làm ăn lâu dài."
Ở đây thông tin hơi bế tắc nên hắn không biết đến cái tên Tô Bình Nam. Nhưng mấy ngày nay có không ít bạn bè có thực lực lớn mạnh, hay nói chính xác hơn là đối tác liên lạc với hắn, nói là tập đoàn Cẩm Tú sắp đến khu Tuyết, nhờ hắn tạo điều kiện thuận lợi.
Một người thì thái độ của Trát Tây vẫn dửng dưng. Nhưng hai ba người đều đến, chứng tỏ Tô Bình Nam chắc chắn không đơn giản. Hắn hiểu rõ mấy người này, thế lực không nhỏ, đây là lần đầu tiên hắn thấy bọn họ ra mặt vì người khác.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến hắn chịu giải thích cho mấy người Mộ Dung Thanh Thanh.
"Thủ lĩnh Trát Tây, chúng ta muốn tìm người này. Nghe nói hắn hẳn là chim ưng từng qua tay ngươi."
Mộ Dung Thanh Thanh đưa cho Trát Tây một bức phác họa được vẽ theo miêu tả của mấy người. Nhưng đây chỉ là hình ảnh trong ký ức năm xưa, vì vậy nàng không coi trọng lắm.
"Hắn là ai?"
Quả nhiên Trát Tây lắc đầu.
Trước giờ cách mở đường của tập đoàn Cẩm Tú luôn hào phóng. Trát Tây nhìn bức tượng Phật vàng có thể xưng là tác phẩm nghệ thuật và một chiếc chìa khóa xe Cherokee đã được cải tạo, cuối cùng hắn vẫn nói sự thật.
"Đám sói săn đều là kẻ liều mạng kiếm tiền, thoạt nhìn không ai phục ai nhưng thật ra cũng có cấp bậc. Chỉ có mấy người vô cùng tàn nhẫn mới có tư cách săn bá chủ bầu trời. Mặc dù ta chưa gặp người này bao giờ."
Trát Tây châm thuốc lá: "Ta là người môi giới, tuy có nhiều quy củ nhưng giá cả hợp lý. Ta đã giao dịch với mấy người bán ưng, trong đó chỉ có một người gọi là Hạng, ta chưa từng nhìn thấy hắn."
"Hạng?"
Mộ Dung Thanh Thanh thản nhiên nhìn Trát Tây: "Có thể tìm hắn ở đâu?"
"Trên núi Thương Sơn ở khu đất hoang. Nghe nói có người nhìn thấy một con đại bàng hiếm."
Sau khi tiết lộ một tin tức, Trát Tây mở một chiếc hộp khác mà tập đoàn Cẩm Tú tặng, tức thì con ngươi co lại.
Một khẩu súng Desert Eagle tinh xảo thình lình xuất hiện trước mặt hắn.
"Nghe nói Trát Tây tiên sinh thích thứ này, vì vậy tập đoàn Cẩm Tú cố ý kiếm cho ngươi một khẩu."
Mộ Dung Thanh Thanh chỉ vào đồ vật trong hộp: "Khẩu súng này được đăng ký tại một công ty bảo an ở Cảng thành, thủ tục nhập khẩu hoàn toàn hợp pháp. Chúng ta biết Trát Tây tiên sinh sở hữu một khu vực săn bắn hoang dã, cho nên ngươi chỉ cần làm một số thủ tục là nó có thể quang minh chính đại xuất hiện trong tay ngươi."
Giọng điệu nữ nhân có ý sâu xa: "Tin tưởng chúng ta, Cẩm Tú làm việc tuyệt đối cẩn thận, dù sao thì cẩn thận mới có thể dùng thuyền vạn năm."
"Cảm ơn."
Trát Tây vuốt ve khẩu súng, nghiêm túc nói: "Ở một nơi cách chân núi Thương Sơn hơn ba mươi cây số có một trạm xăng dầu, ông chủ tên là Đa Cát, hắn biết vài thứ."
Lần đầu gặp mặt hai bên đều cẩn thận. Sau khi trao đổi xong, đoàn người rời đi như gió.
…
"Trát Tây lão gia, ngươi nói xem có phải bọn hắn đến đây để mở đường cướp mối làm ăn không?"
A Vượng ở bên cạnh nhìn Hồ Dũng xụi lơ trên mặt đất, ghé vào tai hỏi Trát Tây.
Giao tình giữa hắn và Hồ Dũng không tệ. Thấy bạn mình bị đánh thành nông nỗi này, hắn không khỏi tức giận, tất nhiên giọng điệu có ý ly gián: "Nghe nói bên kia giá da và sừng linh dương đều tăng gấp nhiều lần, phải chăng bọn họ là viện binh của tên Giang Cổ kia?"
Trát Tây quay đầu lườm A Vượng: "Ngươi quá nhiều ý xấu. Ta từng nói cho người đi vào mới kiếm được tiền, vậy mà Hồ Dũng phá vỡ quy củ của ta. Các ngươi là bạn bè, ta không phải. Ngươi biết làm thế nào khiến ta vui vẻ mà."
Nam nhân híp mắt nhìn Hồ Dũng, ánh mắt tràn đầy hung ác.
Tập đoàn Cẩm Tú có rừng vàng biển bạc, hắn nghe câu này nhiều tới nỗi tai sắp mọc kén rồi. Buôn bán da và sừng linh dương á?
Trát Tây lắc đầu.