Đây là thị trấn nhỏ cuối cùng trước khi tiến vào khu đất hoang.
Sau khi bổ sung thực phẩm và nước, Cát lão nhân chỉ huy mấy thanh niên kiểm tra toàn bộ trang bị như là bánh xe, động cơ, sau đó chỉ về phía xa và nói.
"Ta không biết các ngươi muốn tìm động thực vật gì, cũng không biết các ngươi muốn tìm bằng chứng cho sự hình thành hóa thạch gì. Ta nhắc nhở một câu, không được cách xa con đường này."
Giọng điệu lão đầu rất nghiêm túc: "Không nghe lời, có chết thì đừng trách ta."
Lâm Dĩ Nhiên nhìn ra đằng xa, trong tầm mắt là một mảnh hoang vu.
Âm thanh gió cát vỗ vào kính tựa như ông trời đang gào thét. Một con đường quốc lộ ngoằn ngoèo kéo dài ra đằng xa.
Lúc này, đoàn xe của Lâm Dĩ Nhiên và đoàn xe của Mộ Dung Thanh Thanh cách khu đất hoang khoảng một trăm ba mươi cây số.
…
Cùng lúc đó, Tô Bình Nam đã bước lên máy bay đến Tinh Điều quốc.
Michael Corleone cúp điện thoại của Tô Bình Nam, sau đó nhìn cháu trai Vincent Mancini của mình, lạnh lùng cất lời: "Mười lăm tiếng sau Tô sẽ tới New York."
"Lần này hắn tới sẽ mang chúng ta phát tài, một khoản tài phú mà chúng ta không dám tưởng tượng. Từ trước đến giờ hắn không nói dối."
Giáo phụ ngồi dưới tấm rèm cửa sổ làm bằng nhung màu hồng, sắc mặt u ám: "Vì thế khi đón tiếp hắn, ta cần tặng cho hắn một tin vui. Cho nên ngươi nhất định phải giải quyết con heo không nghe lời kia trước khi hắn đến."
Vincent Mancini biết rõ con heo mà Michael Corleone nói tới là ai.
Bono tiên sinh, người phát ngôn của ECC (Ủy ban phát triển giáo dục Tinh Điều quốc).
Cái tên có huyết thống Germanic này bộc lộ tính cách kiêu ngạo của người Germanic đến cực hạn. Mặc dù bọn hắn đã đóng băng một khoản tài chính khổng lồ của đối phương, nhưng đối phương vẫn cứng đầu như một tảng đá.
"Hắn có một điểm kỳ quái là thích chơi gái."
Mancini đã theo dõi đối phương một thời gian, khom lưng nói: "Ta nghĩ rằng đã đến lúc thu lưới."
"Lúc cần thiết chúng ta có thể phô bày một mặt bạo lực của chúng ta."
Michael Corleone đã chán ghét người này tột độ: "Ngươi đã tìm được ứng cử viên dự bị chưa?"
Vincent Mancini gật đầu: "Peter Cech, người phụ trách thứ hai của ECC. Hắn rất phối hợp."
"Làm việc đi, đừng để ta thất vọng."
Trong thư phòng của gia tộc, Michael Corleone kết thúc cuộc nói chuyện lần này.
…
Vô số dữ liệu chứng minh nền kinh tế Đông Nam Á kỳ thực đã nguy cơ trùng trùng, nhìn có vẻ phồn hoa như gấm, nhưng thật ra chỉ cần đẩy nhẹ một cái là đổ ngay.
Tập đoàn Cẩm Tú là của một mình Tô Bình Nam, tất nhiên thể hiện rõ phong cách kiệt ngạo và tàn nhẫn. Một khi có dự định ra tay, rất nhiều kế hoạch phải tăng tốc thực hiện.
Một lượng lớn tài chính đã vào vị trí, các loại tài sản chất lượng tốt dùng để thế chấp cũng đã được đăng ký trên các hòn đảo là thiên đường trốn thuế, tất cả chỉ chờ quả cân cuối cùng.
Tư bản Phố Wall.
Tô Bình Nam cần phủ thêm lớp vỏ này, chỉ có như vậy thì hắn mới có thể tối đại hóa lợi ích.
Thời kỳ đỉnh cao của Mafia là hai mươi năm trước.
Sóng lớn đãi cát, từng kẻ điên khát máu do không thích nghi với thời đại này mà dần ngã xuống, rút khỏi võ đài lịch sử. Hiện tại những người còn tồn tại không ai không phải loại người ranh mãnh.
Biết thời biết thế, những gia tộc này cũng đang chuyển hình. Thủ đoạn của bọn hắn càng thêm bí mật, cũng càng thêm hung ác.
Điều này tạo ảo giác cho Bono tiên sinh.
Hắn cho rằng với địa vị hiện tại của mình, đám Mafia tiếng xấu đồn xa không dám làm gì mình.
"Percy tiểu thư, ta đã hẹn trước Bono tiên sinh, thời gian là mười giờ. Xin hỏi bây giờ ta có thể vào chưa?"
Mancini mặc vest đi giày da đến trước quầy tiếp tân, dáng vẻ hào hoa phong nhã, cực kỳ giống một nhân viên văn phòng. Trong thời gian chờ cuộc hẹn, nam nhân không mảy may biểu lộ thái độ mất kiên nhẫn.
"Được rồi."
Sau khi nhân viên tiếp tân của văn phòng chủ tịch ECC gọi điện thoại nội tuyến, nàng đưa ra câu trả lời khẳng định.
"Bono tiên sinh, đây là tài liệu chúng ta cung cấp để xin cấp phép độc quyền tài liệu giảng dạy của EES."
Mancini đặt két sắt xách tay lên mặt bàn trong văn phòng rồi mở ra.
Tiền một trăm đô la màu xanh mới cứng như thể lần đầu tiên xuất hiện trên thế giới này, bên trên đặt một tờ đơn xin cấp phép nhẹ tênh.
"Một triệu đô la."
Mancini nói rất chân thành: "Đây là thành ý của chúng ta. Ngoài ra, chúng ta còn có thể cung cấp cho ngài một hệ thống trốn thuế mới, như vậy thì phần lớn thu nhập hàng năm của ngài có thể thật sự rơi vào túi tiền của ngài."
Bono dời mắt khỏi tiền mặt trong két, nhìn sang Mancini: "Thị trường Hạ quốc rất rộng lớn, nếu các ngươi được cấp phép độc quyền, ta không tài nào tưởng tượng nổi lợi nhuận kiếm được."
"Thị trường lớn như vậy đương nhiên phải có cạnh tranh, như vậy EES mới có thể tối đại hóa lợi nhuận."
Giọng điệu Bono có chút khinh thường: "Một triệu tiền hối lộ? Các ngươi coi ta là ăn mày đấy à?"
Thái độ của đối phương rất gay gắt, nhưng sắc mặt Mancini không hề thay đổi, hắn vẫn mỉm cười: "Chúng ta có thể hứa hẹn cho ngài nắm giữ 5% tiền hoa hồng."
"Vấn đề sổ sách ta còn khôn khéo hơn lũ nhãi ranh chỉ xứng sống dưới cống ngầm như các ngươi gấp mười lần. Bây giờ mời ngươi cút ra khỏi văn phòng của ta."
Bono cảm thấy đối phương sỉ nhục tôn nghiêm của mình. Lẽ nào mình giống đồ ngu lắm à?
"Chúng ta có thể thêm một điều kiện nữa."
Mancini lấy mấy bức ảnh trong áo vest ra: "Ngài có một thói quen không tốt, đó là thích tiến hành bạo lực với những nữ hài bán thân lấy tiền."
Nội dung trong bức ảnh nhìn mà giật mình. Tất cả đều là gái đứng đường mắt mũi sưng húp. Thậm chí có một bức ảnh, khóe mắt một nữ hài bầm tím dọa người."
"Một chuyên gia giáo dục lại làm ra chuyện này, nhất định là truyền thông sẽ cảm thấy hứng thú. Hơn nữa ta bảo đảm nữ hài này sẽ đứng ra làm chứng tố cáo ngươi. Có đôi khi bạo lực hữu dụng hơn tiền bạc."
Mancini ung dung châm xì gà, xòe tay nhìn Bono: "Vì sao chúng ta không làm bạn chứ? Như vậy thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả."
Bono im lặng.
"Tiên sinh, chúng ta hợp tác vui vẻ."