Ngay khi Mancini đắc ý đưa tài liệu cho đối phương ký tên, bản tính cố chấp và ngạo mạn của Bono bùng phát.
"Cút đi! Trong những bức ảnh này không có ta!"
Bono hung hăng ném ảnh lên người Mancini: "Ngươi không có chứng cứ trực tiếp, bồi thẩm đoàn sẽ không tin lời kỹ nữ."
Mancini khom người, chậm rãi nhặt ảnh ở dưới đất lên, đóng két sắt lại, sau đó mới hờ hững nói với Bono.
"Thật đáng tiếc thưa tiên sinh, chúng ta không thống nhất ý kiến."
Nam nhân xoay người rời đi. Khi mở cửa văn phòng, hắn quay đầu nói một câu cuối cùng: "Ở Tinh Điều quốc, ngoài Thượng Đế ra, còn lại đều sẽ thuộc về giáo phụ."
Cánh cửa chậm rãi khép lại.
…
Hai tiếng sau, kênh tin tức BBC đưa tin.
Cố chủ tịch EES Bono tiên sinh bất hạnh bị cuốn vào một vụ án nổ súng khi đang đổ xăng ở trạm xăng dầu. Lúc đó ông chủ cửa hàng tiện lợi và bọn cướp nổ súng bắn nhau, Bono đang đổ xăng bị một viên đạn lạc bắn trúng tim.
Bono chết ngay tại chỗ.
Ba tiếng sau khi Bono chết, Peter Cech là chủ tịch thay thế của ESS ký vào giấy tờ của Mancini.
"Cech tiên sinh, chúng ta sẽ là bạn tốt."
Biểu cảm của Mancini rất chân thành, vẻ mặt hòa nhã.
Bốn tiếng sau, tập tài liệu này đã đến tay Tô Bình Nam vừa xuống máy bay. Michael tặng Tô Bình Nam một cái ôm thật chặt.
"ESS trao tài liệu giảng dạy độc quyền cho trường Phương Đông Mới của Hạ quốc, ngoài ra không có tổ chức nào được sử dụng tài liệu giảng dạy của ESS, nếu không sẽ bị liệt vào hành vi trộm cắp."
Michael Corleone cười rất vui vẻ: "Tô thân mến, có món vũ khí này thì chúng ta có thể lý luận mọi thứ một cách hoàn hảo."
"Đương nhiên nếu có người cố khiêu khích ta, thì ta sẽ làm cho bọn hắn biết cái giá của ăn cắp."
Tô Bình Nam trả lời bằng tiếng Anh rất trôi chảy: "Michael thân mến, quyết định này sẽ mang đến hồi báo phong phú cho ngươi."
Giọng điệu của nam nhân càng thêm bình tĩnh: "Cơ sở kinh tế quyết định độ cao lâu dài của gia tộc Corleone. Mà ta có thể đảm bảo theo đà lĩnh vực hợp tác của chúng ta ngày càng nhiều lên, đến cuối cùng gia tộc Corleone sẽ nhìn xuống những nhân vật lớn từng cao cao tại thượng."
Michael Corleone lộ vẻ khao khát: "Ba Victor từng nói tình hữu nghị là tất cả, nó quan trọng hơn bất cứ thứ gì."
Hắn nhìn Tô Bình Nam, giọng điệu nghiêm túc: "Ta tin tưởng tình hữu nghị giữa chúng ta."
Al Capone cố ý chạy từ Chicago tới cũng có mặt trong đám người đón máy bay.
Ở Phong thành, người trẻ tuổi này cũng được xem là tài năng trẻ. Capone từng chứng minh lòng trung thành trước mặt Tô Bình Nam, nhận được sự ủng hộ tuyệt đối.
Mặc dù quyền kiểm soát ba khu phố không nhằm nhò gì đối với gia tộc Corleone, nhưng bất kể là sức đoàn kết hay là mức độ hung hãn đều không tệ.
Phải nói là hắn rất có thiên phú.
Thậm chí Michael Corleone phải nhìn người trẻ tuổi này với cặp mắt khác xưa.
"Chào mừng ngài."
Al Capone hôn mu bàn tay của Tô Bình Nam. Đối với người có huyết thống Sicilia, chẳng cần nói cũng biết nghi thức này đại diện cho điều gì.
Ánh mắt Michael Corleone có chút ghen tị. Lực khống chế của các gia tộc với Mafia đối với Phong thành rất yếu, nơi đó là thiên hạ của đám người da đen.
Có thể dùng quy tắc của Sicilia, bao gồm quy tắc im lặng để khống chế đám người da đen kia, có thể nói thiên phú tội phạm của người này thật sự là kinh tài tuyệt diễm.
Phải biết rằng mặc dù Capone có một phần tám huyết thống người da đen, nhưng nhìn bề ngoài thì hắn chẳng khác gì người da trắng.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Đương nhiên Tô Bình Nam biết đây là cách thức Al Capone công khai biểu thị lòng trung thành, nhưng hắn chú ý tới ba vết dao rõ nét trên mặt đối phương hơn.
"Thua cược."
Capone nghiêm túc giải thích: "Ta tự dùng dao rạch, cam chịu thua cuộc."
Theo hành động của Capone, đám thuộc hạ cũng hôn tay, trong đó có mấy kẻ sau này sẽ trở nên nổi tiếng Dominica ở thời không kia.
"Đã lựa chọn con đường này thì thể diện thắng thua và lợi ích đại biểu cho thể diện mới là quan trọng nhất, sẹo chỉ là thứ yếu."
Tô Bình Nam nói một câu khiến Capone suy nghĩ sâu xa.
"Bảo người của ngươi về đi, mấy ngày nay ngươi đi theo ta."
Tô Bình Nam tiếp tục nói: "Nhìn nhiều học nhiều, đừng nói chuyện."
Capone khom người, vẻ mặt kích động.
Hắn nghe ra giáo phụ có ý nâng đỡ mình, điều này khiến hắn cực kỳ vui mừng.
…
Sắp đến khu đất hoang, Lâm Dĩ Nhiên đã cảm nhận được sự chất phác cũng như lạnh lùng của con người nơi đây.
Khi một sinh viên lễ phép cho một người xem loài thực vật trên bức ảnh và hỏi thăm, câu trả lời nhận được là người qua đường với gương mặt tang thương đó ngoảnh đầu đi, lạnh lùng nhổ nước bọt xuống đất.
Cát lão nhân vẫn luôn híp mắt nói một câu: "Ở đây pháp luật không có tác dụng đâu, các ngươi làm việc phải cẩn thận chút."
Lâm Dĩ Nhiên hiểu ẩn ý của câu nói này.
Pháp luật không có tác dụng, vậy thì có lẽ thứ khác sẽ có tác dụng. Ví dụ?
Bạo lực đơn giản và trực tiếp.
Sau khi đoàn xe của Lâm Dĩ Nhiên đi được mười phút, ba chiếc xe Cherokee dừng lại bên cạnh người qua đường đang phơi nắng kia.
Bộp!
Một tờ tiền một trăm tệ được dúi vào tay đối phương. Cảnh Hùng Tử hỏi: "Đến khu đất hoang, khoảng cách đến trạm xăng dầu gần nhất còn xa không?"
Người qua đường im lặng nhét tờ tiền vào ngực rồi ngước mắt nhìn Cảnh Hùng Tử, vẫn phun một ngụm nước bọt xuống đất thay cho câu trả lời.
Cảnh Hùng Tử kinh ngạc, sau đó cười gằn, xách cổ đối phương lên rồi đấm một phát vào bụng.
Người nọ lập tức cong người thành hình con tôm.
"Lão tử không rảnh chơi trò này với ngươi."
Cảnh Hùng Tử túm tóc đối phương: "Hai câu hỏi. Tại sao trạm xăng dầu quanh đây đều trống. Thứ hai, hiện tại chúng ta cách trạm xăng dầu gần nhất còn xa không?"
"Bảy mươi cây số."
Từ chán ghét đến sợ hãi rồi lại đến nịnh nọt, đối phương thay đổi thái độ rất nhanh: "Ông chủ bị ba con A Nhân bán dầu lậu dọa chạy rồi. Thằng con ngốc nhà A Nhân dám giết người đấy."