Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1297 - Chương 1297. Bố Cục

Chương 1297. Bố cục
Chương 1297. Bố cục

Lời nói không đầu không đuôi, nhưng mấy người Mộ Dung Thanh Thanh đều là dân giang hồ, lập tức hiểu ra nguyên nhân sự việc. Đơn giản là câu chuyện ông chủ trạm xăng dầu uy hiếp nghiêm trọng đến lợi ích buôn bán dầu lậu, thế là bị đuổi mà thôi.

Rất đơn giản, không có gì phức tạp.

"Nhận tiền thì ngươi phải làm việc, đây là lẽ hiển nhiên."

Bàn tay to như cái quạt hương bồ của Cảnh Hùng Tử phủi bụi bặm trên người đối phương, tiện tay ném đối phương ở ven đường, bỏ lại một câu rồi lái xe đi.

Cùng lúc đó.

Trong khu biệt thự Đại Đàm Sơn ở Hào Giang.

Trương Tử Hào dùng thân phận người nước ngoài thuê một căn nhà rộng bảy nghìn thước. Ba tên tội phạm khét tiếng và mười bảy thuộc hạ tập hợp tại đây.

Có đôi khi nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn.

Hệ thống an ninh ở đây thoạt nhìn có vẻ tốt, có không ít bảo vệ, thậm chí trên con đường gần đó thường xuyên có người mặc cảnh phục đi tuần. Tuy nhiên, như vậy lại giảm nguy cơ bọn hắn bị bại lộ.

Có một ý nghĩ thâm căn cố đế trong đầu rất nhiều người.

Đó là những kẻ chuẩn bị làm chuyện xấu chắc chắn rất khốn cùng, chỉ có thể chui rúc trong nhà trọ tồi tàn như lũ chuột, mượn khu ổ chuột có hoàn cảnh phức tạp để tránh né điều tra, đồng thời lập kế hoạch cho lần hành động tiếp theo.

Trương Tử Hào đứng trên ban công biệt thự, mặc sơ mi trắng, nhàn nhã nhìn nhân viên mặc cảnh phục đi lại bên dưới, ánh mắt tràn đầy coi thường.

"Hào ca, khi nào thì chúng ta hành động? Cứ lần lữa mãi, ta sợ đêm dài lắm mộng."

Diệp Kế Hoan nói lời giữ lời, đã đồng ý cho Trương Tử Hào là người chỉ huy thì trong thời gian sống trong nhóm nhỏ này, hắn luôn tuân thủ quy tắc.

"Sắp rồi."

Trương Tử Hào quay đầu lại: "Chúng ta đã làm quen địa hình tàm tạm rồi, cũng đã bố trí xong đường lui. Điều chúng ta cần làm bây giờ là chờ đợi."

"Chờ đợi?"

Diệp Kế Hoan hỏi.

"Ma La Bính chết rồi, Băng Nha Câu ngồi tù, lợi nhuận khổng lồ từ việc đổi tiền khiến tất cả những kẻ có tư cách đều muốn thượng vị."

Đại phú hào cười gằn: "Hà tiên sinh sẽ không để cho Hào Giang tiếp tục loạn như vậy, mấy đại nhân vật khác cũng không. Nếu không thì tại sao hắn lại sắp xếp một buổi dạ tiệc từ thiện vào năm ngày sau?"

"Ý ngươi là?"

Tính cách Diệp Kế Hoan dũng mãnh, không hề sợ Hà tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy, trái lại hắn rất phấn khích.

"Một Hà tiên sinh trị giá ba tỷ, như vậy đại tỷ Tư Đồ Ngọc Liên có giá bao nhiêu? Lại Dân thì sao? Một sòng bạc Lisboa trị giá bao nhiêu?"

Cuộc nói chuyện vẫn tiếp diễn.

"Không còn Băng Nha Câu, không còn Ma La Bính. Hai lão đại đứng đầu thế lực lớn không còn, phía Hà tiên sinh chiếm quyền chủ động tuyệt đối."

Nét mặt Trương Tử Hào điên cuồng: "Vì vậy mấy ông trùm ngành công nghiệp cờ bạc định chia lại miếng bánh ngọt để tránh xuất hiện tình cảnh khách lớn lấn chủ, muốn nuôi chó lại từ đầu. Việc này tạo cơ hội cho chúng ta."

Diệp Kế Hoan nghe đến đây, ánh mắt trở nên nóng bỏng.

Vụ án lớn chú định sẽ được ghi vào kỷ lục Guinness thế giới này đã sẵn sàng khởi động.

"Hải đăng, hải đăng sống!"

Rất nhiều năm sau, Jesse Capone bật thốt ra câu này trong lúc phản vấn: "Đối với ta, Tô tiên sinh là cha đỡ đầu, tựa như một ngọn hải đăng."

Tác giả của cuốn sách bán chạy nhất trên toàn nước Mỹ nói rất chân thành: "Khi một mình bước vào xã hội, cũng tức là bước vào giang hồ theo cách nói của người Hạ quốc, có thể gặp được một ngọn núi đáng tin cậy, nhìn thấy một ngọn đèn, gặp được một người dẫn đường mới là điều may mắn nhất."

Tiếp đó, nữ nhân phản bác lại thuyết ân mưu của người dẫn chương trình.

"Ta không cảm thấy Tô tiên sinh lợi dụng ông nội ta. Ông nội ta cho rằng trung thành mới là hồi báo tốt nhất mà hắn có thể đưa ra."

Người đầu tiên mà Michael bắc cầu nối chính là hậu duệ người Ireland đã dần hòa nhập vào dòng máu Tinh Điều quốc này.

"Ngươi có biết tại sao ta lại chọn hắn không?"

Tô Bình Nam để mặc cho Capone khom người châm xì gà giúp mình: "Không phải vì bọn hắn có tiền. Đối với chúng ta mà nói, số tiền này của bọn hắn nhỏ bé không đáng kể. Hãy nói với ta lý do ta lựa chọn hợp tác với bọn hắn."

Tô Bình Nam không định lừa gạt Capone, hắn nói thật.

"Vì sao?"

Capone lắc đầu. Hắn trầm tư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu.

"Chém giết vĩnh viễn là đường tắt, chỉ là thủ đoạn phục vụ cho chúng ta chứ không phải gốc rễ."

Tô Bình Nam cực kỳ xem trọng thiên phú của Al Capone. Hắn coi đối phương như người phát ngôn của mình ở Tinh Điều quốc, chỉ dạy rất dụng tâm.

"Bố cục."

Nam nhân nói ra một từ mà trước giờ Al Capone chưa từng nghĩ tới: "Quan hệ giữa người Ireland và người Sicilia không tệ, hơn nữa số tiền này của bọn hắn là tiền lương hưu của ba triệu tài xế xe tải trên khắp Tinh Điều quốc."

Tô Bình Nam đổi tư thế: "Nói cách khác, ta đang giúp đỡ vấn đề dưỡng lão của huyết mạch đường bộ Tinh Điều quốc. Tiền không nhiều lắm, nhưng ý nghĩa trọng đại."

Khi nói câu này, vẻ mặt nam nhân có chút khinh bỉ.

"Hãy nhớ một điều, bọn hắn đã cống hiến cho quốc gia này thì nên được nghỉ hưu một cách an lành và vinh quang. Hiện tại ta có thể giúp bọn hắn làm được điều này."

Chiếc xe Rolls-Royce dáng dài đang lao như bay trên đường.

Vẻ mặt Al Capone hơi trầm ngâm. Hắn không biết phía sau mấy thứ này đại diện cho giao dịch và gút mắc gì, điều này khiến cho tên gia hỏa hùng tâm bừng bừng này hơi mất mát.

"Về mặt khống chế công hội, giáo phụ tiền nhiệm đã làm rất tốt. Hắn sẵn lòng bỏ ra một số lợi ích để kết bạn, nhưng Michael thì quá bá đạo."

Hết chương 1297.
Bình Luận (0)
Comment