Tô Bình Nam hỏi tiếp vấn đề thứ hai.
"Vì sao ta lại chọn hợp tác với người phụ trách thứ hai Al Horton chứ không phải người phụ trách thứ nhất Al Moses?"
Capone lắc đầu.
Nam nhân nhả ra một vòng khói xanh: "Cuộc tổng tuyển cử của công hội bọn hắn sắp tới, có thể là ta sẽ để cho Horton trúng cử."
"Nhớ kỹ, đối với Horton mà nói, lần hợp tác này của chúng ta là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, còn đối với Moses chỉ là dệt hoa trên gấm."
"Mà đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi bao giờ cũng dễ dành được tình hữu nghị hơn là dệt hoa trên gấm. Đây là cơ hội cho chúng ta nhúng tay vào công hội. Mà màu da của ta chắc chắn không phù hợp, vì vậy ngươi sẽ là người đại diện của ta, phải học cách dùng não làm việc."
Al Capone nghiêm túc gật đầu.
Nhiệm vụ này rất nguy hiểm, nhưng lại tượng trưng cho kỳ ngộ. Chẳng cần nói cũng biết việc có thể chen chân vào công hội nói lên điều gì.
Có những chuyện không cần phải nói quá rõ, chưa chắc là Moses không có sự ủng hộ của Hắc Kim. Nghe nói là Florame Gambino của gia tộc Gambino là bạn tốt của Moses.
Chẳng qua là lần này Tô Bình Nam và Michael chọn đặt cược cho một ứng cử viên khác là Horton mà thôi.
Hai bên không chỉ đấu tiền tài, mà còn đấu khả năng thuyết phục. Phương diện bạo lực cũng nhất định sẽ phân thắng bại.
"Ở Phong thành ngươi làm rất tốt, nhưng tại sao có một số việc không đi tìm Aston Dell giúp đỡ?"
Tô Bình Nam nghiêm túc nói: "Đừng dùng tư duy tranh địa bàn ngày trước của ngươi suy nghĩ sự việc. Nhớ là bố cục phải lớn."
"Bố cục phải lớn."
Al Capone nhìn bóng lưng thẳng tắp của nam nhân, khắc ghi câu nói này.
Bố cục phải dựa một phần vào địa vị của một người, mà Tô Bình Nam sẵn lòng cho Al Capone sân khấu này.
…
Nếu nói đến ba con A Nhân, nhà duy nhất kinh doanh trạm xăng dầu ở khu đất hoang, thì bố cục lớn nhất của bọn hắn là duy trì ưu thế này. Duy trì thế nào?
Hung ác tàn nhẫn.
Người Tây Bắc kiệm lời, làm việc dứt khoát, khả năng chấp hành của bọn hắn rất mạnh.
Thời buổi này nhà nước tăng giá xăng 93 lên 2,46 tệ... Khu đất hoang hẻo lánh cũng chỉ ba tệ.
Nhưng ba con A Nhân bán bao nhiêu?
Tiêu chuẩn thu phí của bọn hắn là năm trăm tệ một bình đầy.
Đúng, không nhầm đâu, hai người này đổ xăng không tính theo số lượng nhiều hay ít mà tính theo số lần. Tức là bất kể trong bình xăng của xe ngươi còn bao nhiêu xăng, hắn đổ xăng một lần đều tính giá tiền này.
Thậm chí bọn hắn đã bị tố cáo nhiều lần rồi. Nhưng để hợp pháp hóa hành vi bắt chẹt trần trụi này, A Nhân đã vắt óc nghĩ ra một hạng mục khác.
Đó là ngươi muốn đổ một bình xăng thì phải xem một màn biểu diễn trước.
Lão già A Nhân thuê một nữ nhân từ mười tám đoàn ca múa lưu động, mỗi một lần nhảy múa sẽ chia cho đối phương năm mươi tệ.
Đừng nói chứ, chiêu này rất hữu dụng.
…
"Một nghìn á?"
Thầy Mã - người dẫn đội dự án nghiên cứu khoa học của các sinh viên - nghe thấy cái giá này lập tức hét lên.
"Ừ."
Trên gương mặt đen đúa chất phác của A Nhân lộ vẻ đương nhiên: "Cho các ngươi xem một buổi biểu diễn, không xem thì không cho đổ xăng, cút ra khỏi đây."
Lão Mã là một tấm gương mẫu mực, còn chưa nhắc đến chuyện chính đã bị thằng con ngốc của A Nhân dùng rìu cứu hỏa sắc bén dọa cho rụt về.
Lưỡi rìu mẻ và thứ màu đỏ thẫm khiến hắn ớn lạnh trong lòng.
"Được rồi, hai bình năm trăm tệ, chúng ta không xem diễn."
Không biết Cát lão nhân xuống xe từ bao giờ. Hắn lấy con dao xếp Trát Tây đưa cho mình ra rồi quơ qua quơ lại: "Sau này ghé qua chỗ Trát Tây, ta mời các ngươi uống rượu."
A Nhân gật đầu, kéo thằng con ngốc mang vẻ mặt điên cuồng trở về.
"Bạn của Trát Tây à, không nói sớm."
Trước ánh mắt ngây ngốc của mấy người Lâm Dĩ Nhiên, A Nhân xoay người lấy ra một bình xăng: "Đây là hàng xịn đấy, chạy không hỏng động cơ."
Ở khu đất hoang mà dùng xăng đểu, nếu xảy ra chuyện thì biết làm sao?
Mấy con chim non trong thành phố nhìn nhau, lưng đổ mồ hôi lạnh.
Lại một lần nữa bọn hắn cảm thấy may mắn vì có Cát lão nhân đi cùng.
"Cảm ơn."
Lâm Dĩ Nhiên cảm ơn Cát lão nhân lần nữa.
Tiếng động cơ xe hơi cắt ngang lời cảm ơn của nữ hài. Trong cát vàng đầy trời, ba chiếc xe Cherokee xuất hiện trước mặt mọi người."
"Đám cường long kia tới rồi."
Cát lão nhân lập tức căng thẳng: "Các ngươi lên xe đi."
"Phụt!"
A Nhân nhổ nước bọt, buộc mái tóc rối bù bóng nhẫy lên rồi đi tới đón.
Từ trước đến giờ hắn không có cảm tình với người bên ngoài đến khu đất hoang này. Hắn nghĩ tại sao những tên khốn này sinh sống ở các thành phố lớn đầy rẫy cơ hội lại kiếm tiền dễ như vậy, rồi lừa mất vợ của mình.
Mà mình lại phải sống ở cái nơi hoang vu vắng vẻ này, cả đời đèo bồng đứa con ngu ngốc không biết có phải là con của mình hay không.
Hắn vẫn luôn phẫn nộ về chuyện này. Đây cũng là một nguyên nhân rất quan trọng dẫn đến tính cách của hắn hung ác như vậy.
…
"Hắn cũng đòi tiền những người kia một cách bậy bạ sao?"
Lâm Dĩ Nhiên đã lên xe. Tuy không nhìn thấy nữ nhân khiến nàng khắc sâu vào ký ức, nhưng trông thấy hai hán tử vạm vỡ dọa người kia. Nàng tò mò hỏi.
"A Nhân là kẻ điên."
Cát lão nhân chỉ vào đầu mình: "Thằng con trai ngốc của hắn tên là Ngật Đáp (vướng mắc). Ngươi có biết tại sao nó bị ngốc không? Bởi vì A Nhân nghe nói kẻ ngốc giết người không phạm pháp."
Câu nói tiếp theo của Cát lão nhân khiến người trong xe ngây ra như phỗng: "Vì vậy từ năm tám tuổi Nhật Đáp bỗng biến thành đồ ngốc."
Mặc dù không bật điều hòa, nhưng sự tàn khốc ẩn giấu trong đó vẫn khiến Lâm Dĩ Nhiên ớn lạnh.
"Đây là đoạn đường đầu của khu đất hoang, bọn hắn còn biết thu bớt đấy. Ta cho rằng hai bên sẽ không nổ ra xung đột, những người kia sẽ không ra tay ở đây."
Cát lão nhân nói với tài xế đang ngây người: "Lái xe đi, có một số chuyện không cần phải hóng, chúng ta đi trước."