"Chờ chút."
Lâm Dĩ Nhiên tỏ ý từ chối: "Ta muốn xem."
Kẻ thiết huyết liều mạng đến từ thành phố sắt thép và kẻ hung ác khu đất hoang Tây Bắc va chạm sẽ bắn ra tia lửa gì? Đây là một tài liệu sống rất tuyệt, tác giả Lâm Dĩ Nhiên không muốn bỏ qua.
"Tò mò hại chết mèo."
Cát lão nhân híp mắt, lời nói chứa ẩn ý. Nhưng trên đường đi Lâm Dĩ Nhiên quan tâm hỏi han hắn, thậm chí còn tặng hắn một chiếc đồng hồ đeo tay nổi tiếng nghe nói rất đắt tiền. Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, Cát lão nhân không tiện phản bác.
Có điều nơi này không phải tận sâu trong khu đất hoang, huống chi hai phe bên ngoài không có xung đột lợi ích, chắc là sẽ kiềm chế thôi, không xảy ra chuyện lớn gì đâu. Thôi thì cứ thỏa mãn lòng tò mò của nữ hài vậy.
…
"Đổ đầy, đừng lươn lẹo."
Người xuống xe là Cảnh Hùng Tử và nhân tài mới nổi Triệu Đàm của Bảo an Cẩm Tú. Hai người gật đầu với lão hán A Nhân đi đến đón tiếp.
"Một ngàn rưỡi."
Vẻ điên cuồng trong đôi mắt đục ngầu của A Nhân không vì thân hình cường tráng của hai người mà thu bớt bao nhiêu: "Bên trong có biểu diễn, xem diễn trước mới đổ xăng."
Một ngàn rưỡi, từ giá tiền lập tức nhìn ra sự khác biệt giữa hai người.
Cảnh Hùng Tử trừng mắt. Hắn vẫn chưa dung nhập hoàn toàn vào Cẩm Tú, thực chất vẫn coi một ngàn rưỡi là một con số lớn.
Nhưng trong mắt Triệu Đàm, ra ngoài làm việc có thể dùng tiền đuổi người thì chỉ là chuyện nhỏ.
Bộp!
Triệu Đàm ném một xấp tiền vào lòng lão hán A Nhân. Nam nhân còn cố ý chỉ vào thùng xăng vừa mới đổ cho Lâm Dĩ Nhiên: "Ngươi không thành thật, chúng ta đổ cái này."
Đối phương không trả giá khiến lão hán A Nhân hơi bất ngờ, còn nghi ngờ đối phương đang câu cá chấp pháp.
Lão hán A Nhân nghĩ tới nghĩ lui, dâng lòng cảnh giác, quyết định cẩn thận không để lộ sơ hở: "Các ngươi chọn ra một người đi xem biểu diễn thì ta đổ xăng cho các ngươi. Không xem thì không đổ xăng."
Lần này ngay cả Triệu Đàm cũng sầm mặt.
Phong cách làm việc của tập đoàn Cẩm Tú gần giống Tô Bình Nam. Có một người cầm lái bá đạo hung ác thì tất nhiên cấp dưới cũng cực kỳ có tính công kích.
Huống chi những người của tập đoàn Cẩm Tú đến khu đất hoang lần này không có ai không phải hạng người kiệt ngạo ngang ngược, ném tiền đã coi như nhân nhượng cho khỏi phiền rồi. Hoàn toàn bị đối phương dắt mũi dẫn đi á?
Ngươi dạy ta làm việc? Đùa gì thế?
"Lấy tiền rồi ngươi thì phải đổ xăng."
Triệu Đàm lạnh lùng lắc đầu: "Chúng ta không có thời gian, không xem diễn."
"Không được. Ai biết các ngươi có cắn ngược lại ta hay không. Các ngươi xem diễn, xem đến thoải mái rồi thì ta mới yên tâm."
Lão hán A Nhân không nhượng bộ, thậm chí còn liếc xéo Cảnh Hùng Tử cao lớn: "Sao nào, muốn đánh người à?"
"Người nơi này da dày thịt béo, không đánh chết ta thì ta giết chết ngươi."
A Nhân kiêu ngạo chỉ vào đứa con ngốc đã cầm rìu chữa cháy đi tới: "Ngươi có biết không, hắn là thằng đần, giết người không phải đền mạng."
Gió bắt đầu thổi lớn, cuồng phong cuốn theo cát vàng mịt mù đất trời. Nhất thời trạm xăng dầu tư nhân tồi tàn này ngập trong cát.
Cảnh Hùng Tử nhìn chòng chọc Ngật Đáp, nhìn hai tay cầm chặt rìu của đối phương, đồng thời nở nụ cười dữ tợn: "Cút!"
Hắn còn chưa dứt lời, tên ngốc kia đã bổ một nhát rìu xuống!
Không một lời dài dòng, cực kỳ thô bạo và dứt khoát, đậm chất Tây Bắc.
…
Nơi gặp mặt Horton là một quán bar nội bộ của công hội xe tải. Lựa chọn nơi này bởi vì Horton muốn chứng tỏ lực khống chế của mình không hề thua kém Moses, ngoài ra cũng không hẳn là không có ý kiêng dè Michael Corleone.
Trước khi vào cửa, Tô Bình Nam nói với Capone đi theo phía sau: "Đây là lần đầu tiên ngươi giao tiếp với hạng người như Horton, phải cứng rắn lên. Nói đâu chắc đó, đừng học hồ ly mà phải làm sói."
Hiện tại Capone là một miếng bọt biển, liều mạng hấp thu tất cả những thứ hắn không hiểu.
Mai này hắn sẽ nói lại những gì hắn hiểu cho con trai mình. Càng là lúc mấu chốt thì càng phải cứng rắn, như vậy đối phương mới thật sự coi trọng lực lượng của ngươi.
Trong quán bar ngư long hỗn tạp.
Nói là quán bar của công hội nhưng phần lớn đều là người mặc vest đi giày da. Trong đó có mấy vị khách, chiếc nhẫn tạo hình chữ cái cực to trên tay trái đã tiết lộ thân phận của bọn hắn.
Nhân vật thực quyền của các gia tộc lớn Sicilia. Tên của quán bar rất văn nhã: Rose.
Dễ nhận thấy Horton đã uống không ít Whisky.
Ít nhất là nhìn bề ngoài sắc mặt hắn đã đỏ bừng, bước đi loạng choạng.
Sau khi dành tặng Michael Corleone thêm một cái ôm, nam nhân lảo đà lảo đảo chăm chú nhìn gương mặt phương Đông phía đối diện. Hắn chìa tay, nói năng không rõ ràng: "Hi, anh bạn! Nghe nói ngươi tìm ta?"
Tô Bình Nam nhíu mày, phớt lờ bàn tay đưa ra của đối phương: "Có ta ngươi sẽ thắng, không có ta ngươi sẽ bại."
Giọng điệu của nam nhân lạnh như dao: "Ta không phải bạn của ngươi, thậm chí đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngươi nên tỏ thái độ tôn trọng."
Tô Bình Nam chỉ vào áo sơ mi bung cúc của đối phương, tiếp tục nói: "Ta cho ngươi mười phút chỉnh trang lại bản thân. Nếu ngươi vẫn làm ta cảm thấy khó chịu thì chúng ta sẽ rút khỏi lần đàm phán này. Tin tưởng ta, ta sẽ không cho ngươi cơ hội gặp ta lần thứ hai."
Michael Corleone khẽ mỉm cười, Al Capone ở bên cạnh ngơ người.
Trước giờ Horton không ngờ rằng một người phương Đông lại cứng rắn đến vậy. Bộ dạng này là hắn cố ý.
Nhân vật được Michael Corleone coi trọng thì sao hắn có thể xem nhẹ được chứ. Hắn tỏ thái độ như thế này chỉ là muốn nói cho đối phương biết mình không phải người dễ giải quyết.
Hắn là Horton chứ không phải con rối của gia tộc Gambino như Moses. Hợp tác thì được, nhưng hắn phải có quyền phát ngôn nhất định.
Điều khiến hắn kinh ngạc hơn là sau khi người phương Đông tên Tô Bình Nam nói xong, giáo phụ Corleone sắp ngồi ngang hàng với gia tộc Gambino lại lùi về sau một bước, đứng sau lưng đối phương.
Thái độ này bày tỏ sự ủng hộ tuyệt đối.