“Ở đó.”
Ở một hướng khác của ngọn núi, Dát Đồ đặt ống nhòm trong tay xuống, chỉ vào tảng đá nhô ra ở chỗ khuất gió của vách đá: “Trèo lên rất khó, cần tìm một đội leo núi chuyên nghiệp.”
“Vậy cũng chỉ có thể chờ.”
Bạn nối khố của Dát Đồ là Ngạch Nhật lên tiếng: “Khi nó bay ra khỏi tổ, hãy dùng súng gây mê để bắt nó. Trong trường hợp này, đại bàng lớn không thể chết. Nếu không, chất lượng con non sẽ không tốt, tiền sẽ bị giảm.”
“Mất một tuần để con non bị đuổi ra khỏi tổ. Chúng ta đợi thôi.”
Hôm đó, Dát Đồ tìm được một nơi tránh gió, thuần thục làm một điếu thuốc cho mình: “Nghe nói Mặt Sẹo bị lão Hạng cắt một ngón tay đuổi trở về. Lần này chúng ta phải chống lại ba tên điên bên phía lão Hạng.”
“Một tiếng sau đám người lão Hổ sẽ đến.”
Ngạch Nhật nhe răng cười: “Chúng ta giết chết hắn. Hiện tại giá chim ưng không ngừng tăng lên, chúng ta có thể ăn, không lỗ.”
Dát Đồ gật đầu: “Nghe nói lão Hạng rất lợi hại. Ta muốn xem xem rốt cuộc hắn lợi hại bao nhiêu.”
Cát vàng đầy trời, sát cơ bốn phía.
…
Michael Barry khuấy cốc cà phê trước mặt, im lặng không nói.
Hắn vốn không giỏi ăn nói, đối phương lại khí thế hung ác, làm cho hắn càng thêm căng thẳng.
“Xin lỗi về những gì đã xảy ra ngày hôm qua.”
Tô Bình Nam chưa bao giờ làm giá với nhân tài: “Nhưng có một khoản đầu tư mà ta rất lạc quan, nó rất cấp bách, vì vậy ta tạm thời thay đổi hành trình.”
“Không sao.”
Michael Barry lắp bắp trả lời.
“Ngươi nghĩ gì về Internet?”
Tô Bình Nam đã xem qua tư liệu, tất nhiên hiểu được tính cách và đặc điểm của đối phương, đã có chuẩn bị cho việc đối phương ít nói, cho nên hắn mỉm cười hỏi vấn đề của mình.
“Chúng sẽ thay đổi thế giới.”
Michael Barry lấy lại tinh thần: “Và trong nhiều năm tới, ngành công nghiệp này sẽ là con cưng của tư bản.”
Tô Bình Nam không biểu thị tâm trạng của mình, hỏi tiếp: “Ngươi thấy Yahoo thế nào?”
“Ta không phải là dân IT chuyên nghiệp, nhưng ta biết rất rõ giá trị thị trường hiện tại là 3,5 tỷ đô la Mỹ không thể phản ánh giá trị của Yahoo. Tất cả tiền của ta bây giờ đều được đầu tư vào nó.”
Khi Michael Barry nói về đầu tư, ngay lập tức trông hắn sảng khoái, không có vẻ gì là đang thu mình lại.
“Nhân tiện ta có thể hỏi ngươi tất cả tiền là bao nhiêu không?”
Tô Bình Nam rất hiểu tình hình nợ nần của đối phương, một người có thể thành thật và có trách nhiệm hay không phụ thuộc vào việc hắn có sẵn sàng bộc lộ mặt xấu hổ nhất của mình hay không.
“Ba nghìn chín trăm đô la, thưa tiên sinh.”
Michael Barry trả lời: “Đó là tất cả những gì mà ta có trên thị trường vốn.”
Tô Bình Nam luôn cảm thấy khó hiểu, nếu nam nhân mắc chứng sợ xã hội trước mặt này thực sự mạnh như Tần Tử Khâm đã nói, tại sao hắn vẫn mắc nợ nhiều như vậy?
“Tiên sinh, ta không có tiền tiết kiệm hàng tháng. Ta còn phải chi trả một số hóa đơn. Ba nghìn chín trăm đô la này là tiền lời ít ỏi kiếm được từ đầu tư.”
Michael Barry không khỏi có chút tự hào khi nói điều này: “Ta không thể chịu đựng được một chút thất bại nào, cho nên ta sẽ không đặt cược vào những cổ phiếu nhìn không tệ nhưng lại có mức rủi ro khoảng 30%.”
“Ngươi tham gia thị trường với bao nhiêu vốn?”
Tô Bình Nam nhẹ gật đầu, đưa cho đối phương một điếu xì gà. Hành động này chính là phương thức biểu đạt sự tán, đồng của hắn.
“Năm mươi đô la, tiên sinh.”
Michael Barry mỉm cười: “Tất cả những gì còn sót lại từ bữa sáng trong tuần của ta.”
“Ngươi phải tuyệt đối giữ bí mật những thứ này.”
Nhìn Michael Barry vụng về châm điếu xì gà, Tô Bình Nam mỉm cười đưa cho hắn một tập tài liệu: “Câu hỏi cuối cùng, nếu ngươi có 3,6 tỷ đô la Mỹ, ngươi sẽ làm gì?”
Sản nghiệp của tập đoàn Cẩm Tú quá lớn. 3,6 tỷ đô la Mỹ có thể sử dụng đã là tất cả số tiền mà Tô Bình Nam có thể sử dụng lần này.
Đối với con số thiên văn này, Michael Barry cũng không có vẻ quá kinh ngạc, hắn gật đầu chắc chắn và tiếp nhận tư liệu.
Bên trên là số liệu của một số ngân hàng ở Đông Nam Á, cũng như các tỷ giá hối đoái khác nhau và dữ liệu nghiệp vụ khác đủ phức tạp khiến người bình thường bối rối.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Michael Barry đã chìm đắm trong đó.
Những dữ liệu này rất hiếm, có thể thấy rằng nam nhân phương Đông trước mặt đã dành rất nhiều thời gian và tinh lực cho nó.
Thời gian trôi qua, nam nhân trước mặt dường như đã quên hết mọi thứ, thậm chí còn bị cuốn vào, hỏi Tô Bình Nam máy tính, bút và giấy, trông thật điên rồ.
Tô Bình Nam ngồi thẳng, cứ thế kiên nhẫn chờ đối phương.
…
Ba tiếng sau.
“Tiên sinh, chúng ta sắp đóng cửa rồi.”
Nữ nhân viên phục vụ tóc vàng mắt xanh Anna có vẻ hơi lo lắng, nhưng nàng vẫn mạnh dạn bước tới dưới ánh mắt sát khí của quản lý.
Nàng không thể không sợ hãi.
Những khách hàng lẻ tẻ trong cả quán cà phê đã không còn, chỉ còn lại một chiếc bàn trong góc. Hàng chục nam nhân mặc vest đen cao lớn với đôi mắt sắc lạnh bảo vệ chặt chẽ chiếc bàn.
Xem ra là đại nhân vật không thể chọc nổi.
“Các ngươi sẽ hài lòng với số tiền này.”
Aston Dell lịch sự giữ lấy đối phương, nhanh chóng viết một tấm séc mười ngàn đô la và một tờ một trăm đô la rồi đưa cho nữ hài đang không biết làm sao.
“Chúng ta cần yên tĩnh tuyệt đối.”
Luật sư mỉm cười nói.
…
Nhìn lên lần nữa, Michael Barry nhận ra rằng trời đã đầy sao. Nam nhân phương Đông cường thế khiến cho hắn có chút rụt rè vẫn đang yên tĩnh chờ hắn.
Không chỉ biểu cảm, ngay cả tư thế ngồi cũng không có chút thay đổi nào, sự tôn trọng này khiến hắn có cảm giác vô cùng vi diệu.
“Xin lỗi tiên sinh, đây là tật xấu của ta.”
Michael Barry lắp bắp giải thích: “Ta chưa từng thấy dữ liệu ngân hàng nào hoàn chỉnh như vậy, loại phân tích chi tiết này thực sự khiến ta mê mẩn. Cho nên, rất xin lỗi.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Nói cho ta biết kết luận của ngươi đi.”