“Một cơ hội ngàn năm một thuở.”
Michael Barry run rẩy nói: “Những quốc gia này quá tự tin. Bọn hắn dám duy trì tỷ giá hối đoái cố định chỉ với một lượng dự trữ ngoại hối ít ỏi như vậy. Đơn giản chỉ là bày ra làm cảnh cho người ta đi cướp.”
“Không có công nghệ cốt lõi, hầu hết trong số chúng là các nhà máy giá rẻ, bong bóng trên thị trường bất động sản và thị trường chứng khoán quá cao.”
Nam nhân phấn khích đến mức không thể nói rõ ràng: “Chỉ cần một cơ hội, sau đó chúng sẽ đổ như domino.”
“Khứu giác rất lợi hại.”
Tô Bình Nam nói: “Ta sẽ trả cho ngươi gấp đôi tiền lương và tiền hoa hồng của nhà quản lý quỹ hàng đầu Phố Wall hiện tại. Ta sẽ thuê ngươi cho đến khi ngươi dự định rời đi. Ngươi có hứng thú làm việc cho ta không?”
Cơ hội lớn khiến Michael Barry ngẩn ra.
“Ta mang đến cho ngươi không chỉ tài phú mà còn có quyền lực.”
Tô Bình Nam nở một nụ cười giống như dẫn dụ Michael Barry xuống địa ngục: “Ngươi sẽ có được quyền lợi không thể ngờ đến.”
Nam nhân chỉ vào con mắt trái bằng pha lê của Michael Barry: “Ta nghe nói ngươi thường đến gặp bác sĩ tâm lý vì một số chuyện hồi trẻ, thủ phạm vẫn còn yên ổn. Vì vậy chỉ cần ngươi hứa sẽ làm mọi việc cho ta, sau này ta sẽ giúp ngươi loại bỏ cơn ác mộng của ngươi.”
Gương mặt Michael Barry hiện lên sự thống khổ.
Hắn sẽ không bao giờ quên mình đã bị anh chàng tên Bodie đó sỉ nhục như thế nào tại buổi khiêu vũ ở trường, bạo lực ngột ngạt và sự phân biệt đối xử khiến hắn mãi mãi không thể nào quên được.
Cái giá mà hắn phải trả cho việc này là vô nhân đạo.
“Ngươi làm ở mảng tài chính, nhất định đã nghe một câu.”
Tô Bình Nam lạnh lùng lên tiếng: “Tại thị trường vốn Phố Wall, chỉ có những kẻ hung dữ như động vật ăn thịt mới có thể sống sót.”
Nam nhân giang tay: “Ta cho rằng thế giới này cũng như vậy.”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.
Rốt cuộc Michael Barry cũng lên tiếng: “Ngươi giúp ta như thế nào? Bác sĩ tâm lý nói rằng đây là vết thương sâu trong tiềm thức của ta, chỉ có thời gian mới có thể từ từ điều chỉnh nó.”
“Đôi khi bạo lực không chỉ gây tổn thương mà còn chữa lành rất nhiều.”
Tô Bình Nam vỗ tay.
Một thanh niên với ba vết sẹo trên mặt đứng sau Michael Barry.
“Tên hắn là Al Capone, một người tốt như ngươi.”
Tô Bình Nam giới thiệu: “Chỉ là lĩnh vực của các ngươi khác nhau. Hắn sẽ giúp ngươi hoàn thành tất cả ý muốn của ngươi về tên kia.”
Giọng điệu nam nhân trở nên trầm thấp: “Bao gồm biến mất.”
“Thành giao.”
Michael Barry nhát gan lại không giỏi ăn nói trong mắt tất cả mọi người đứng dậy đưa tay ra, ánh mắt chỉ toàn là sự kiên quyết.
Thỏa thuận không thể nói trước này đã được ký kết.
Sau này, Michael Barry trở nên nổi tiếng, nhưng hắn từ chối cành ô liu của rất nhiều ngân hàng đầu tư lớn hoặc những người giàu có hàng đầu khác, cũng chưa bao giờ thành lập doanh nghiệp của riêng mình, không ai biết tại sao.
Ngoại trừ hai người, một là Tô Bình Nam, còn một người là giáo phụ bờ Tây, Al Capone.
…
Một số người không bao giờ cảm thấy tội lỗi về những tổn hại mà bọn hắn đã gây ra cho người khác một cách cố ý hay vô ý, bất kể sự tổn hại đó có hủy hoại cuộc sống của đối phương hay không.
Cho dù trong lòng bọn hắn loại chuyện này không đáng nhắc tới, có lẽ đã bị bọn hắn quên mất. Cho dù tình cờ nghĩ tới, bọn hắn cũng sẽ yên tâm cho rằng đó chỉ là vì sự bồng bột hồi đó mà thôi.
Bồng bột thì không sai.
Henry Bodie là một ví dụ điển hình, hiện hắn đang sống rất hạnh phúc.
Một công việc tử tế, một cơ thể cường tráng và khỏe mạnh, thậm chí có tiền để mua một căn nhà ở khu trung lưu Boston.
Tất cả đều rất tốt.
Về phần tên ngốc bị tháo tròng mắt giả xuống để cho đám nữ sinh chế giễu là ai?
Kẻ đáng thương bị hắn đẩy vào bể bơi suýt chết đuối, quỳ trên mặt đất cầu xin hắn buông tha là ai?
Hắm đã sớm quên mất rồi, điều duy nhất hắn nhớ là hắn đã có một khoảng thời gian vui vẻ, uống rất nhiều rượu và làm tình với một cô gái rất nóng bỏng...
Chỉ thế thôi…
Mặt trời tuổi trẻ đang tỏa sáng rực rỡ. Đó sẽ là một ngày dễ chịu khác.
Xách cặp đi ra ngoài, lái chiếc xe Mercedes-Benz mới mua trả góp, nam nhân huýt sáo một tiếng với cô hàng xóm trước khi đạp ga lao ra ngoài.
Âm thanh của chiếc Mercedes Benz rất hay.
Nhạc Heavy Metal khiến Henry Bodie hơi phấn khích, hắn thậm chí không giảm tốc độ khi tới khúc cua.
Hắn đã quá quen thuộc với con đường này, lúc này khi tăng tốc cũng có cảm giác tao nhã, chính thói quen này đã giúp Al Capone nắm lấy cơ hội.
Dù sao lời nhắn nhủ của ông chủ rất rõ ràng.
“Một vụ án không có manh mối là món quà tốt nhất mà chúng ta có thể tặng cho Michael tiên sinh, đồng thời cũng là tấm gương tốt nhất để chứng minh năng lực của ngươi.”
Theo tình huống trước đây, con phố này sẽ không bao giờ có một chiếc xe tải chở đầy thép dừng lại vào thời điểm này.
Tiếng kêu đau thấu tim của Henry Bodie bị nuốt chửng bởi tác động dữ dội.
Trong lúc hỗn loạn, không ai nhìn thấy người tài xế xe tải cứu người lúc đầu đã làm gì, nhưng cảnh sát đã tìm thấy ma túy trong máu của Henry Bodie.
Henry Bodie tàn tật không bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ phải ngồi tù nhiều năm.
Tội lái xe ẩu và tàng trữ bột trắng là trọng tội ở Massachusetts.
…
“Michael, ngươi hài lòng chứ?”
Ở một góc phố khác, bên trong một chiếc xe Dodge, Al Capone nhiệt tình vỗ vai Michael Barry với vẻ mặt phức tạp.
“Cảm ơn.”
Nhìn kẻ cầm đầu mà hắn đã vô số lần nằm mơ đến nghiến răng tỉnh lại đang giãy giụa trong vũng máu, trong lòng nam nhân cảm nhận được một sự thư thái chưa từng có.
“Không cần cảm ơn ta.”
Al Capone nghiêm túc trả lời: “Từ nay chúng ta sẽ là một gia đình, chúng ta phải coi trọng tình bạn và không bao giờ được phản bội.”