Lâm Dĩ Nhiên cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
Mặc dù khoảng cách giữa hai bên còn hơn mười mét, nhưng sự lạnh lùng trong mắt người kia khiến nàng cảm thấy ớn lạnh.
“Cho, cho ngươi.”
Nữ hài run rẩy bước xuống xe, run run đưa chiếc máy ảnh mà nàng quý như bảo bối sang, hai tay run rẩy đã thể hiện tâm trạng của nàng vào lúc này.
Trong lúc Hà Lục đưa tay nhận lấy.
Pằng.
Một tiếng súng trầm muộn đột ngột vang lên trên khu đất hoang.
…
Sau lưng Hạng Tiểu Bình là một khẩu súng cũ kỹ, đường nét nhẵn nhụi, các bộ phận vẫn sáng loáng, có vẻ như nó được bảo dưỡng rất tốt.
Đây là bảo bối của hắn.
Súng trường bán tự động cỡ nòng 62, 56. Băng đạn có sức chứa mười viên đạn, là sản phẩm không còn sản xuất trước những năm 1970. Tầm bắn hiệu quả là bốn trăm mét. Trong tay Hạng Tiểu Bình, hắn có thể bắn chính xác ở cự ly bốn trăm năm mươi mét vào bất kỳ mục tiêu nào.
“Người cao tên lão Hổ, người còn lại là Hà Lục.”
Lâm Quốc Chính giơ ống nhòm lên: “Hai kẻ này nổi tiếng là tham lam. Hẳn là có người của đội xe để lộ tài sản. Cho nên hai gã dự định kiếm bộn.”
“Đây là người trợ giúp Dát Đồ khi đi săn?”
Hạng Tiểu Bình gãi đầu: “Mạng cha sinh mẹ dưỡng, không ai có thể lấy không.” Người từng chém giết trên chiến trường không có nhiều quy tắc, nếu đã quyết định giết chết đối thủ, Hạng Tiểu Bình gặp được cơ hội tốt như vậy nhất định sẽ làm.
Huống chi nam nhân xem thường hành vi bắt nạt người tay không tấc sắt.
“Hạng ca, ngươi đến đi.”
Lâm Quốc Chính mỉm cười để lộ hàm răng trắng: “Khoảng cách xa như vậy ta không bắn được.”
“Giúp ta quan sát đằng sau. Cẩn thận Dát Đồ cũng có mặt.”
Hạng Tiểu Bình bước ra ngoài, vẫn sử dụng phương pháp tàng hình tiêu chuẩn của quân đội, từ xa trông giống như một con báo.
Giết người đơn giản lắm.
Sau khi ước lượng khoảng cách, Hạng Tiểu Bình leo đến một sườn đồi nhỏ, dùng nước bọt làm ướt ngón tay, đo tốc độ gió, lập tức nhắm bắn.
Pằng.
Tiếng súng vang lên
…
Lâm Dĩ Nhiên ngây ra.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thấy một sinh mệnh biến mất ở khoảng cách gần như vậy.
Nam nhân đang cười toe toét với nàng đột nhiên ngả người ra sau, sau đó não trắng cùng máu đỏ tràn ra không trung, giống như một bức tranh sơn dầu bằng mực theo trường phái ấn tượng mà nàng đã từng nhìn thấy trước đây.
Nàng hoảng loạn nghe thấy tiếng súng thứ hai trước khi có thời gian cảm thấy buồn nôn và các phản ứng thể chất khác.
Pằng.
Người còn lại cũng bịt chặt cổ, máu phun ra như nước.
“A!”
Nữ hài hét lên ngã xuống đất.
Mọi người đều sợ hãi vì giết chóc bất ngờ, ngồi xổm trên mặt đất giống như chim cút.
Lão Cát phản ứng nhanh nhất, lộn nhào ẩn núp phía sau xe. Kinh nghiệm của hắn rất phong phú, lập tức phán đoán được phương hướng nổ súng, lén thông qua cửa sổ xe nhìn lại.
Một nam nhân áo khoác màu xanh bộ đội, đầu tóc bù xù đứng trên sườn đồi cách đó vài trăm mét, nheo mắt quan sát mọi thứ trong tư thế bắn súng.
Lại là một lang tử.
Lão Cát biết đoàn của hắn đã gặp phải hai nhóm trắng đen, cảm thấy yên tâm hơn.
Hắn hiểu quy củ của thổ địa ở đây.
Biết giữ im lặng, bỏ ra được tiền tài là có thể giữ được cái mạng. Bởi vì đám lang tử đều biết bọn hắn chém giết vĩnh viễn không gây ra bất kỳ rắc rối nào. Chỉ cần xác chết bị bỏ lại trong một thời gian dài, kền kền và chó sói sẽ xóa sạch mọi dấu vết.
Cho nên, không đáng để giết người ngoài gây nên tình trạng thần hồn nát thần tính.
Lâm Dĩ Nhiên sắc mặt tái nhợt nhìn nam nhân bước đến đá vào hai thi thể trước mặt, sau đó không chút do dự đưa ống kính SLR trong tay cho đối phương.
“Ta không có bao nhiêu tiền mặt, cái này rất có giá trị, ngươi cầm đi.”
Âm hưởng đặc biệt của đảo Formosa, cộng thêm sự run rẩy khiến giọng nói của nữ hài trở nên kỳ lạ không thể tả.
“Ta không phải bọn hắn. Chúng ta không phải ăn cướp.”
Lâm Quốc Chính lắc đầu, từ chối đồ vật của nữ hài, thậm chí còn cất lời chào với lão Cát đang đánh bạo bước đến: “Ta đã từng gặp ngươi ở chỗ Trát Tây, ngươi là người dẫn đường cho bọn hắn?”
“Là ta.”
Lão Cát nghe đối phương nhắc đến cái tên Trát Tây không có gì chán ghét, lập tức vui vẻ trở lại: “Ta hiểu quy củ. Ta cam đoan bọn hắn rời khỏi đây sẽ không nói cái gì.”
“Bọn hắn làm gì ở đây?”
Hạng Tiểu Bình ra hiệu cho hai người đồng hành cất kỹ súng săn trên thi thể, sau đó quan sát đội ngũ có chút kỳ quái: “Người yếu ớt đến khu đất hoang này làm gì?”
Giáo sư Mã đỡ chiếc kính cận thị đã bị tuột do hoảng sợ, trả lời: “Nghiên cứu về sự di cư của động vật và thực vật, thu thập một số mẫu vật hóa thạch.”
“Ngươi làm công tác văn hóa à?”
Hạng Tiểu Bình nhận điếu thuốc lá rẻ tiền lão Cát đưa đến: “Ngươi đúng là gan dạ. Hai người này là người của Dát Đồ, mau dẫn người đi đi.”
Nhét hơn nửa gói thuốc lá vào túi áo của mình, nam nhân cùng với hai đồng bạn nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Lâm Dĩ Nhiên.
“Chúng ta đi nhanh đi.”
Sắc mặt của lão Cát vô cùng khó coi.
Tức Nhật Dát Đồ là một trong những lang tử hung ác nhất, làm việc không từ thủ đoạn. Người của hắn chết ở đây khó tránh khỏi đối phương sẽ làm ra hành động bất chấp hậu quả.
“Được, được.”
Giáo sư Mã gật đầu liên tục. Lâm Dĩ Nhiên bên cạnh cuống quýt ra hiệu đồng ý.
“Những người này vì thứ kia mà đến.”
Lão Cát chỉ con đại bàng vẫn còn xoay quanh trên bầu trời: “Rời khỏi nơi này, đi về phía đông, chúng ta sẽ đến một con sông.”
Lần này mọi người nhanh chóng đạt thành nhận thức chung. Phía sau đột nhiên vang lên tiếng ô tô gầm rú khiến sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Lâm Dĩ Nhiên quay đầu lại.
Ba chiếc Cherokees gầm lên chạy đến. Không phải lang tử, là đội xe của nữ nhân kia.
Phát hiện này khiến Lâm Dĩ Nhiên thở phào.