Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1312 - Chương 1312. Trang Bị Đến Tận Răng

Chương 1312. Trang bị đến tận răng
Chương 1312. Trang bị đến tận răng

“Tiếng súng vừa rồi phát ra từ nơi này?”

Cửa sổ xe hạ xuống, Mộ Dung Thanh Thanh lạnh lùng nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, lên tiếng hỏi.

“Vâng.”

Lâm Dĩ Nhiên sợ hãi gật đầu.

Cửa xe mở ra, Cảnh Hùng Tử bước nhanh ra ngoài, trong quá trình tiến lên thực hiện vài động tác né tránh theo thói quen, nhanh nhẹn như báo gấm khiến mọi người sững sờ.

“Giết người từ xa, kỹ năng bắn súng vô cùng đáng sợ.”

Cảnh Hùng Tử nói rất nhanh: “Vết thương chắc là do súng trường loại 56, đây là dấu vết của hắn.”

“Khoan hãy đi, ta cần hỏi một số chuyện.”

Mộ Dung Thanh Thanh chào hỏi đám người Lâm Dĩ Nhiên xong liền gật đầu với Tô Nhất Nhị.

Dưới ánh mắt sợ hãi của tất cả mọi người, một nam nhân mặt đầy vết sẹo bước xuống xe, dùng ống nhòm công suất cực cao bình tĩnh quan sát xung quanh.

“Không có mai phục.”

Nam nhân đưa ra phán đoán.

Sau khi nghe lão Cát miêu tả xong, Tô Nhất Nhị cẩn thận quan sát vị trí nổ súng của Hạng Tiểu Bình, sau đó mới quay sang nói với Mộ Dung Thanh Thanh.

“Súng trường bán tự động loại 56 cũ không thể bắn xa. Bị giết chết trong một lần bắn ở khoảng cách bốn trăm năm mươi mét, cho dù hôm nay không có gió cũng rất khó làm được điều này.”

“Có phải là hắn hay không?”

Mộ Dung Thanh Thanh nói trúng trọng tâm.

Nữ nhân là người chém giết từ trong giang hồ bước ra, tâm vững như sắt. Nàng chỉ quan tâm có phải là Hạng Tiểu Bình hay không, những người này chết nhiều hay ít chẳng có liên quan đến nàng. Nàng tuyệt không xen vào việc của người khác.

“Hẳn vậy.”

Tô Nhất Nhị đưa tay: “Viên đạn không xuyên qua cơ thể, đích thật có người đã tiến hành xạ kích cực hạn ở khoảng cách này. Ta không tin ở khu đất hoang này có thợ săn có kỹ thuật bắn súng tốt như vậy.”

Lâm Dĩ Nhiên bên cạnh ngây ra.

Mặc dù nàng nghe cái hiểu cái không, nhưng thuật ngữ chuyên nghiệp của đối phương đã khiến việc giết chóc trở thành nghệ thuật.

Nàng lại rơi vào bệnh cũ của một tiểu thuyết gia.

“Là hắn thì tốt.”

Mộ Dung Thanh Thanh mở cửa xe. Dưới ánh mắt khiếp sợ của một đám chim cút, nàng lấy ra một khẩu súng dài.

Pằng pằng pằng.

Sắc mặt Mộ Dung Thanh Thanh lạnh lùng, ngửa mặt lên trời bóp cò, tiếng súng vang vọng cả một vùng cao nguyên.

Dưới làn mây trắng, gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài của nữ nhân mặc áo đỏ tung bay trong gió. Trong mắt Lâm Dĩ Nhiên, nàng quyến rũ đến mức không thể cưỡng lại được.

Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo.

Lão Cát nhìn cánh tay nữ nhân gầy yếu như thế, nhưng dưới sức giật của súng không hề run rẩy, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

“Chào hỏi hắn, nói cho hắn biết chúng ta đã đến.”

Ném súng cho Triệu Đàm ở một bên, gương mặt nữ nhân hào khí không ai bì nổi.

“Nếu ngươi gặp được lão Hạng kia.”

Nữ nhân leo lên xe, nói với lão Cát: “Chuyển giùm ta một câu.”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”

Lão Cát cúi đầu khom lưng, thành tâm thành ý nói.

“Có người nói muốn tung hoành tứ hải thì không được có vướng bận.”

Làn da trên mặt Mộ Dung Thanh Thanh dưới ánh mặt trời lúc này vô cùng lộng lẫy. Lâm Dĩ Nhiên bên cạnh nhìn thấy còn có chút ghen tị.

“Nói cho hắn biết bạn cũ đến tìm hắn, mang đến cho hắn không chỉ tình hữu nghị.”

Ba chiếc Cherokees gầm lên một tiếng rồi biến mất theo hướng vừa rồi Hạng Tiểu Bình rời đi. Nhìn cát vàng cuộn lên sau xe, trong lòng Lâm Dĩ Nhiên gần như reo hò.

“Rốt cuộc nàng là ai?”

Chán ghét cuộc sống dối trá ngày qua ngày, Lâm Dĩ Nhiên vốn có trái tim cuồng dã hoàn toàn bị choáng ngợp bởi sự bí ẩn và hoang dã của một thế giới khác.

“Chúng ta có thể làm bạn không?”

Đột nhiên Lâm Dĩ Nhiên đánh bạo hô lên, vẫy tay về phía chiếc xe, nhưng đội xe dường như không có ý định ngừng lại.

Nhìn theo bóng xe biến mất, nữ hài cảm thấy thất vọng. Vận mệnh mãi mãi kỳ lạ như vậy đấy.

Có những thứ cưỡng cầu sẽ không bao giờ có được, nhưng khi ngươi từ bỏ, chúng sẽ xuất hiện ở những nơi ngươi không ngờ tới.

Lâm Dĩ Nhiên không ngờ nàng sẽ gặp lại hình bóng khó quên ấy trong một buổi hòa nhạc của một ngôi sao tại Formosa trong tương lai.

Vẫn là câu nói kia, ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo.

Khi tiếng súng tuyên cáo Cẩm Tú đã đến của Mộ Dung Thanh Thanh vang lên, sắc mặt Hạng Tiểu Bình thay đổi.

“Súng tự động?”

Hắn có vẻ không chắc chắn, hỏi Lâm Quốc Chính bên cạnh: “Tại sao đội tuần tra lại có thứ này?”

“Chắc chắn là không có.”

Lâm Quốc Chính trả lời: “Mấy ngày trước ta còn uống rượu với đám người lão Ngưu, không nghe bọn hắn nói.”

“Nghĩa là có cường long bên ngoài đến chơi rồi.”

Sắc mặt Hạng Tiểu Bình trở nên nghiêm túc: “Chúng ta cẩn thận giữ khoảng cách, nơi này vắng vẻ, xung đột không phải là đánh nhau trên đường phố, nếu đối phương có thứ này, chúng ta sẽ chịu thiệt thòi lớn.”

Về mặt chiến đấu, Lâm Quốc Chính đã sớm quen thuộc với sự tuyệt đối chính xác của Hạng Tiểu Bình, nhẹ gật đầu.

“Mẹ kiếp, lại có ai đến à?”

Tức Nhật Dát Đồ cũng nghe thấy tiếng súng, sắc mặt khó coi lẩm bẩm một câu.

Hà Lục và lão Hổ đi về phía Tây Bắc, vẫn chưa thấy quay trở lại đã khiến hắn có dự cảm không tốt. Lúc này nghe tiếng súng vang lên, bảo hắn sao có thể không cẩn thận được.

“Qua đó kiểm tra xem, lão Lục nhất định xảy ra chuyện rồi.”

Nam nhân lập tức hạ quyết định, nói với Ngạch Nhật: “Mang theo người. Nếu cũng đến vì đại bàng thì nghĩ cách giết chết bọn hắn.”

Thợ săn bản tính hung hãn không vì đối phương người đông thế mạnh mà lùi bước. Xét từ mặt này mà nói, Tức Nhật Dát Đồ cũng được xem là một thợ săn giỏi. Có điều hắn không biết kẻ hắn đối mặt không phải con mồi hung mãnh, mà là khủng long bạo chúa được trang bị đến tận răng.

Nếu từ trên cao nhìn xuống, hai đội Hạng Tiểu Bình và Dát Đồ đang đi theo đường thẳng. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì hai mươi phút nữa sẽ gặp nhau.

Theo tốc độ tiến về phía trước của bọn hắn và tốc độ của ba chiếc xe Cherokee ở phía xa, rất có khả năng ba đội sẽ gặp nhau ở Thủy Nhi Oa.

Thủy Nhi Oa là dòng sông nhỏ tập trung nhiều loài động vật đến uống nước.

Hết chương 1312.
Bình Luận (0)
Comment