Số phận đôi khi là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Điểm đến cuối cùng của Tô Bình Nam ở Tinh Điều quốc là Cẩm Tú Thành do Dương Thiên Lý phụ trách. Cẩm Tú Thành phát triển rất nhanh.
Ngoài việc mua lại hai khách sạn, Cẩm Tú Thành còn mua một đài truyền hình địa phương và bốn trạm xăng, bố cục đã dần ổn định.
Không thể không nói Dương Thiên Lý đã tự hoàn thành rất tốt công việc của mình. Mặc dù chuyện chuyên nghiệp thì giao cho người chuyên nghiệp làm, nhưng trong phạm vi phụ trách của hắn, nam nhân trời sinh tính cách hướng nội này làm việc đủ mạnh. Trong việc ma sát với một số thế lực ở đây, Cẩm Tú có thể nói là không khoan nhượng chút nào.
Tương tự, sự hung dữ và độc ác mà tập đoàn Cẩm Tú thể hiện đã đánh đổ rất nhiều ấn tượng của nhiều người về người Hạ quốc bảo thủ và nhút nhát.
Dần dần, Dương Thiên Lý không hay cười đã có biệt danh của mình ở thành phố sa mạc này.
Stone.
Hàm ý cứng rắn như đá. Phương diện đặt tên của đám lão quỷ đúng là không sáng tạo gì cả.
Ở nơi này phải tỏ ra cao ngạo và độc đoán. Giấu tài chỉ có thể bị xem là mềm yếu, dễ bị bắt nạt. Cho nên, Dương Thiên Lý đã đưa ra một phương thức chào đón khiến Las Vegas phải kinh ngạc.
Hắn dùng phương thức tuyên truyền xa hoa lãng phí để tuyên cáo ai mới là chủ nhân chân chính của Las Vegas.
…
Đội xe nối thành hàng dài đi trên con đường ở Las Vegas. Tô Bình Nam ngồi bên trong một chiếc Hummer, biểu hiện vô cùng thoải mái.
“Từ lúc nào lại cẩn thận như vậy?”
Tô Bình Nam hiểu suy nghĩ của Dương Thiên Lý, đơn giản là muốn nói cho tất cả mọi người biết hắn mãi mãi là thuộc hạ trung thành nhất của lão đại.
“Cũng không phải.”
Dương Thiên Lý không lạnh lùng như trước mặt người ngoài, mỉm cười như thiếu niên năm đó: “Bây giờ rất nhiều người cho rằng như vậy. Ta cảm thấy ta nên thể hiện một chút thì tốt hơn.”
Tô Bình Nam ném một điếu xì gà cho Dương Thiên Lý: “Hạ Trúc khôi phục như thế nào rồi?”
Nam nhân cũng không hỏi thăm sòng bạc và việc kinh doanh như thế nào, cũng như việc mở rộng địa điểm và ngành công nghiệp. Hắn chỉ hỏi thăm việc nhà.
“Rất tốt, tâm trạng của nàng không tệ.”
Dương Thiên Lý trả lời: “Chỉ là ta bận quá, không dành thời gian nhiều cho nàng.”
“Đứng vững gót chân rồi thì không cần biểu hiện cứng rắn như vậy. Ngươi phải học cách bỏ bớt. Dù sao chúng ta cũng không cần phải hoàn hảo ở đây.”
Tô Bình Nam khoát tay: “Có thời gian thì về nhà chăm sóc người nhà của mình đi.”
Nam nhân mở tủ đựng hoa quả trong xe, chậm rãi gọt cho Dương Thiên Lý một quả lê: “Bớt hút thuốc lại, ăn nhiều hoa quả.”
Có một số việc đại diện cho hết thảy.
Tô Bình Nam gọt một quả lê cho Dương Thiên Lý. Chuyện này khiến cho tất cả mọi người đều đoán được địa vị của Dương Thiên Lý trong lòng Tô Bình Nam.
Tất cả sóng gió đều trở về cát bụi không tiếng động.
Mỗi người đều đã trưởng thành, Tô Bình Nam cũng không ngoại lệ.
Trên đường đi, Tô Bình Nam vẫn luôn nhấn mạnh một từ bố cục với Al Capone. Mặc dù cái từ bố cục này nói đến thì rất cao thâm, khó mà nắm chắc. Nhưng trong tay nam nhân lại có vẻ thành thạo điêu luyện.
Theo quan điểm của Tô Bình Nam, bố cục đơn giản chỉ là bốn chữ làm cao, làm rộng.
Về chi tiết, hãy làm cho các vấn đề của thế giới đạt đến tầm cao mà người bình thường không thể đạt tới, trong những điểm mấu chốt của tình hình chung đạt tới bề rộng mà người khác không thể đạt được.
Trùng sinh đến bây giờ, rốt cuộc hắn không còn là con sói giang hồ khát máu kia nữa, mà đã là một con cá sấu với tài sản hàng tỷ đô la.
…
Gặp nhau là số mệnh.
Gần như cùng lúc, Hạng Tiểu Bình và Tức Nhật Dát Đồ đều phát hiện ra nhau, trận chiến bắt đầu ngay lập tức.
Hiện thực không phải phim ảnh, không có thẩm vấn, không có thăm dò, không có do dự, chỉ là phân sinh tử, phân thắng thua.
Tức Nhật Dát Đồ là thợ săn giỏi nhất sinh ra và lớn lên ở vùng đất này. Hắn có tài săn bắn và sự tàn nhẫn vô đạo đức mà người bình thường khó sánh kịp.
Trước khi lão Hạng đặt chân lên mảnh đất này, hắn và anh em của mình hoàn toàn xứng đáng là vương giả.
Khác với thói quen trong quân đội của Hạng Tiểu Bình, kinh nghiệm chém giết của hắn đều bắt đầu từ điều truyền miệng của vùng đất này cùng với những lần vào sinh ra tử mà rèn luyện ra được tính nhạy cảm.
Khi một vệt xanh quân đội đập vào mắt, hắn ngay lập tức rút súng, lăn sang một bên và bắn.
Toàn bộ hành động đều được thực hiện trong một lần.
Pằng!
Tức Nhật Dát Đồ nằm rạp trên mặt đất không nghe thấy âm thanh rên rỉ quen thuộc, kết quả tất nhiên không cần nói cũng biết. Hắn nghiêng người sang một bên nhìn Ngạch Nhật cũng đang bò trên mặt đất, hai người liếc nhìn nhau, đồng thanh lên tiếng.
“Là đám người lão Hạng.”
Ngạch Nhật nhe răng cười: “Rốt cuộc cũng tìm được hắn, giết chết cái tên chó hoang đó đi.”
Hạng Tiểu Bình là người, không phải thần tiên.
Bất ngờ chạm trán ở khoảng cách bốn, năm trăm mét, cho dù phản ứng đầu tiên nhanh đến đâu cũng không thể một đòn giết chết đối thủ.
Hắn có chút kinh ngạc về tốc độ ra tay của đối phương. Nhanh, rất nhanh.
Nhưng hắn không hề khiếp sợ. Hạng Tiểu Bình cúi người sau gò đất cao nửa thước, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn vì gặp được đối thủ giỏi.
Sau khi làm một động tác với Lâm Quốc Chính ở bên cạnh mà chỉ có hai người mới hiểu được, vai hắn hất lên một cái, súng trường đằng sau đã nằm trong tay nam nhân. Toàn bộ động tác đều như nước chảy mây trôi, đẹp mắt vô cùng.
“Yểm hộ cho ta, xác định vị trí.”
Hắn lăn mình một cái nhảy lùi lại khỏi sườn đất, khẩu súng trường bán tự động loại 56 trong tay đã được mở khóa, hắn bắt đầu một cuộc phản công khiến mọi người lóa mắt và thể hiện kỹ năng của mình.
Lăn mình một cái, một phát bắn mục tiêu đang di chuyển sang một bên như trong sách giáo khoa.