Pằng.
Chưa đến hai giây, phát súng thứ hai vang lên.
Pằng.
Sau hai tiếng súng, khu vực khôi phục sự yên tĩnh như chết.
Tức Nhật Dát Đồ vốn muốn phản kích, dùng đôi chân khỏe của mình để ngã ra sau một cách phi tiêu chuẩn khó có thể tưởng tượng được.
Trong lòng đổ mồ hôi lạnh.
Kỹ thuật bắn súng của lão Hạng quá chuẩn, trước tiên bắn rớt cái mũ trên đầu hắn. Nếu không phải tốc độ hắn ngã xuống kinh người, bây giờ hắn đã chết rồi.
“Súng gì thế? Tại sao lại có thể bắn nhanh như vậy?”
Thở dốc một hơi, Tức Nhật Dát Đồ nhìn về phía Ngạch Nhật sắc mặt tái nhợt đang bò lên.
Ngạch Nhật đắng chát lắc đầu.
“Yên tâm đi, hắn cũng chỉ là thịt, một phát giết hắn.”
Hung quang trong mắt Tức Nhật Dát Đồ bắn ra bốn phía, lẳng lặng chờ thời cơ phản kích tốt nhất.
Ngạch Nhật nhe răng cười.
Một phát bắn trong hai giây rưỡi đã là giới hạn của khẩu súng cũ. Hạng Tiểu Bình đã dùng vũ lực của mình để bắn một khẩu bán tự động kiểu cũ thành tự động.
“Hướng tám giờ, hai người, một người ở phía sau tảng đá trắng, một người ở phía sau đống cát cách đó sáu thước.”
Lâm Quốc Chính báo cáo vị trí.
Hạng Tiểu Bình thăm dò tấn công, phối hợp với Lâm Quốc Chính điều tra đã trở nên vô cùng ăn ý.
“Rất giảo hoạt.”
Hạng Tiểu Bình nằm rạp trên mặt đất, lẩm bẩm một câu: “Lão tử ghét nhất là kiên trì đọ sức với một con rùa.”
…
“Hướng bảy giờ.”
Chiếc Cherokee đang chạy quá tốc độ phanh lại, Cảnh Hùng Tử lên tiếng: “Bắn ba phát, đang có người giao chiến. Căn cứ theo cường độ âm thanh, hẳn là cách đây không xa.”
“Nạp đạn, chúng ta qua đó.”
Mộ Dung Thanh Thanh mặc chiếc áo khoác chống đạn cồng kềnh ngày thường nàng rất ghét, ánh mắt long lanh.
Lúc này, gió vốn đang nhẹ nhàng đột nhiên trở nên mãnh liệt. Cuồng phong gào thét biến khu đất hoang thành cát vàng đầy trời. Nhất thời tầm nhìn trở nên cực kỳ thấp.
“Đây là thời tiết tốt để giết người.”
Cảnh Hùng Tử liếm môi, lẩm bẩm một câu.
Gió thổi lồng lộng, cát vàng đầy trời, trong cát sỏi bay ra còn có những viên đá to bằng nắm tay, khiến những người chưa từng trải qua loại thời tiết này sợ hãi.
Nhưng thời tiết có vẻ tốt đối với hai bên.
Tức Nhật Dát Đồ cho rằng giảm tầm nhìn là cách tốt để tăng khoảng cách, chỉ cần khoảng cách gần, hắn tự tin có thể giết lão Hạng. Nếu có thể cận chiến thì càng tốt.
Trên thảo nguyên rộng lớn này không nói đến cái gì là cấp bậc.
Tương tự, Hạng Tiểu Bình cho rằng thời tiết này là ông trời đang giúp hắn. Hắn không tin đám thợ săn trình độ xạ kích chỉ có bấy nhiêu có thể bắn trúng mình.
Con người là loài động vật xảo quyệt nhất, chiến thắng đôi khi phụ thuộc vào sự kiên nhẫn.
Lâm Quốc Chính và Hạng Tiểu Bình vặn vẹo về phía trước từ các hướng khác nhau, trông giống một con rắn đang uốn lượn.
Loại phương thức này rất đặc biệt.
Nếu Cảnh Hùng Tử và Tô Nhất Nhị nhìn thấy, trước tiên sẽ cho rằng đây rõ ràng là người một nhà. Đây là cách bò mà quân nhân Hạ quốc dùng sinh mạng của mình tổng kết ra được.
Bầu không khí như đông cứng lại.
Ngạch Nhật nheo mắt, liên tục quan sát xung quanh, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Hai người lão Hạng đều biến mất, nhưng hắn biết rằng bên kia nhất định đang sử dụng một số thủ đoạn để đến gần hắn. Những tên lang tử đi săn ở đây không ai không biết lão Hạng có tiếng không chết không thôi.
Sau khi mở chốt an toàn của khẩu súng, các ngón tay của Ngạch Nhật trở nên trắng bệch vì dùng sức.
Lạch cạch.
Âm thanh bất thường bên trái khiến hắn giật mình, lập tức lăn sang một bên và bóp cò theo phán đoán của bản thân.
Pằng!
Một tiếng lách tách trong không khí, tất cả lại im lặng.
Bắn hụt đồng nghĩa với việc để lộ bản thân. Điều này đối với Hạng Tiểu Bình xứng danh đệ nhất trong mười năm gần đây chính là một cơ hội trời cho.
Nam nhân không lãng phí cơ hội mà Lâm Quốc Chính đã dùng sinh mạng để tạo ra. Những năm tôi luyện tại khu đất hoang này khiến cho súng của hắn không hề thụt lùi.
Nhảy, lăn, ngồi xổm, nhắm, bắn.
Pằng!
Tim của Ngạch Nhật bị bắn thành một cái lỗ lớn. Tên lang tử đến chết cũng không có cơ hội bắn phát súng thứ hai đã ngã xuống đất.
Hắn không chết ngay lập tức, cơ thể khỏe như bò của hắn cho phép hắn sống thêm vài giây sau khi các cơ quan nội tạng bị bắn thủng, nhưng chỉ có vậy thôi.
“Đồ chó hoang, ta còn chưa lấy vợ mà.”
Cảnh cuối cùng Ngạch Nhật nhìn thấy trước khi nhắm mắt là bóng dáng của đại ca Tức Nhật Dát Đồ lao ra như một con sói.
Nhìn thứ mà Tức Nhật Dát Đồ ném qua, Hạng Tiểu Bình biến sắc, nhưng vẫn nhanh chóng lăn qua và rơi xuống chỗ trũng phía trước cách đó không xa.
Bùm.
Sức công phá mạnh mẽ của TNT thêm chút hoang vu cho gió cát khắp trời.
Hạng Tiểu Bình không ngờ trong tay Tức Nhật Dát Đồ lại có loại vũ khí sát thương là lựu đạn.
Hắn không phải Tức Nhật Dát Đồ, cũng không phải những tên thợ săn trâu khác, cho nên hắn không biết trâu hoang dã bị tổn thương lớp da sẽ trở nên nóng tính lạ thường, bình thường sẽ cùng con người không chết không thôi. Đối phó với đám da dày thịt béo đó, lựu đạn có đôi khi dùng tốt hơn súng.
Hạng Tiểu Bình còn chưa kịp thở dốc, lại một quả lựu đạn nữa ném tới, ngay sau đó bên tai đều là tiếng súng của Lâm Quốc Chính.
Xem ra Lâm Quốc Chính đang tiến hành áp chế hỏa lực đối với Tức Nhật Dát Đồ đang điên cuồng. Hô hấp Hạng Tiểu Bình nặng nề như một con mãnh thú. Hắn nhặt được quả lựu đạn bốc khói và ném lại.
Bùm.
Khói lửa tràn ngập trong gió.
“Chờ đó, lão tử nhất định sẽ giết chết ngươi.”
Khoảnh khắc Tức Nhật Dát Đồ nhìn thấy Ngạch Nhật ngã xuống vũng máu, hắn đã hoàn toàn điên cuồng. Nam nhân lăn mình né tránh đạn bắn tới từ một hướng khác, sau đó gầm thét với Hạng Tiểu Bình.
Hạng Tiểu Bình nheo mắt không nói gì, chỉ là họng súng loại 56 trong tay hắn không ngừng di chuyển sang phải để tìm mục tiêu mà hắn muốn giết.
Hắn là kẻ giết chóc bẩm sinh.
Không bao giờ quan tâm đến việc cãi nhau nhảm nhí.