Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1315 - Chương 1315. Đưa Tiễn Anh Em

Chương 1315. Đưa tiễn anh em
Chương 1315. Đưa tiễn anh em

Hiển nhiên Tức Nhật Dát Đồ không phải đồ ngốc. Mặc dù hắn cực kỳ tức giận nhưng cũng hiểu mình đang yếu thế về nhân số.

Cho nên, hành động của hắn đều cẩn thận từng li từng tí.

Lúc này, bầu không khí nhất thời giằng co. Ba chiếc xe gầm rú như dã thú phá vỡ bầu không khí mong manh giữa hai bên.

Hạng Tiểu Bình ra hiệu cho Lâm Quốc Chính, hai người trước tiên ẩn núp vào chỗ tốt.

Đây là vốn liếng của vua thế giới.

So sánh với trang bị tập đoàn Cẩm Tú chuẩn bị cho nhân viên của mình, bất luận Hạng Tiểu Bình hay là Tức Nhật Dát Đồ đều nghèo vũ khí, chẳng khác nào bộ lạc nguyên thủy.

Bởi vì Tô Bình Nam luôn thực hiện một câu.

Chi tiết phản ánh sức mạnh, sức mạnh quyết định thành công hay thất bại.

Dòng tiền của Tô Bình Nam khổng lồ đến đáng sợ. Đừng nói chỉ một đội xe, nếu vứt bỏ cố kỵ, e là trang bị cho một sư đoàn cũng không thành vấn đề.

Cẩm Tú có hai tuyến đường vận chuyển hàng là Thải Vân Chi Nam và Cảng thành, cộng thêm người cuồng bạo lực như Mộ Dung Thanh Thanh, kết quả là có thể nghĩ.

Sau khi biết được mình có thể thoải mái mua sắm, có biết Mộ Dung Thanh Thanh đã ném cho Tiểu Trang tư liệu tham khảo là gì không?

Một bộ phim.

First Blood với sự tham gia của Sylvester Stallone.

Nữ nhân khoanh tay chỉ vào màn hình, giọng điệu lạnh lùng: “Có thể mua hết không?”

Nhìn Gatling phun ra nuốt vào ánh lửa trong phim, lúc đó Tiểu Trang đã chết lặng, miệng há to đến mức có thể nhét được hai quả trứng vào.

Cũng may Tô Bình Nam gọi điện thoại đến, nếu không Mộ Dung Thanh Thanh cuồng mua sắm sẽ hận không thể mua thêm mấy hỏa tiễn về để tạo uy của mình.

Cho dù là vậy, áo chống đạn mà bảy tám người này mặc có giá trị hàng triệu đô la.

Cửa sổ của chiếc ô tô đang chạy quá tốc độ hạ xuống, Tô Nhất Nhị thực hiện ba phát súng nhịp nhàng bằng khẩu súng bắn tỉa của mình.

Ánh mắt Hạng Tiểu Bình và Lâm Quốc Chính sáng lên.

Đây là mật khẩu số 377466 đánh lâm trạm năm đó.

“Là bạn cũ?”

Hai người Hạng Tiểu Bình lập tức bóp cò súng đáp lại.

“Đây là súng sao?”

Sắc mặt Lâm Dĩ Nhiên trắng bệch. Đội xe đã đổi sang đường khác, nhưng còn chưa đi xa. Tiếng vang bên trong cát vàng nặng nề khiến nữ hài giật cả mình.

“Đàn sói gặp nhau sẽ phân sinh tử.”

Lão Cát châm một điếu thuốc, lạnh nhạt nói: “Chết hết đi, chết rồi thì sẽ yên tĩnh.”

Khi tiếng súng đáp lại của Hạng Tiểu Bình vang lên, địch ta đã phân.

Mộ Dung Thanh Thanh được trang bị đến tận răng lập tức cho đám gia hỏa ở cái khu nghèo kiết xác này biết được cái gì gọi là tài đại khí thô.

Ba chiếc xe vẽ một vòng cung kỳ lạ về phía Tức Nhật Dát Đồ, đồng thời con rắn lửa phun ra phì phì khiến Hạng Tiểu Bình và Lâm Quốc Chính đang núp đằng sau đống đất nhìn đến hoa mắt.

Viên đạn gần như cày nát một tấc vuông chỗ Tức Nhật Dát Đồ. Quán quân Bác Khắc gì đó, cái gì là thợ săn tung hoành mười năm gì đó, lúc này không có đất dụng võ chút nào. Lựa chọn duy nhất của hắn là ngoan ngoãn giơ hai tay lên, nằm rạp dưới đất biểu thị đầu hàng.

Súng trường, đạn dược đều thả xuống đất, trên tay không dám có một động tác dư thừa nào, chỉ sợ đối phương hiểu lầm.

Cho đến lúc này, thậm chí Tức Nhật Dát Đồ còn tưởng bọn hắn làm hơi quá, dẫn đến ban ngành liên quan đến vây quét bọn hắn.

Dù sao việc này cũng không phải chưa từng xảy ra.

“Các ngươi làm gì?”

Nhìn đám người được trang bị vũ khí như chiến sĩ tương lai đứng trước mặt mình, Tức Nhật Dát Đồ nhịn không được hỏi một câu.

“Tìm người.”

Mái tóc dài của Mộ Dung Thanh Thanh chập chờn trong gió.

“Không phải chính quyền à? Như vậy chúng ta có thể thương lượng.”

Nghe được câu trả lời, gương mặt Tức Nhật Dát Đồ không còn sự tuyệt vọng khi cùng đường mạt lộ, ngược lại bình tĩnh lên tiếng: “Ta có hơn bốn mươi miếng da bò Tây Tạng vàng và hơn một trăm sừng linh dương trong tay, ta đưa cho các ngươi hết. Không cầu các ngươi lưu mạng, chỉ đổi lấy mười cân nước sạch.”

Pằng.

Trả lời hắn là một phát súng tiện tay của nữ nhân. Ngay sau đó chân Tức Nhật Dát Đồ lập tức quỵ xuống, máu tươi từ chân trái hắn chảy ra.

“Không kêu một tiếng, đúng là có cốt khí.”

Mộ Dung Thanh Thanh lên tiếng: “Vì xương cốt của ngươi, ta cho ngươi mười cân nước. Bây giờ ta không giết ngươi. Còn nữa, ném khẩu súng trên đùi ngươi ra. Ngươi tuân thủ quy củ, đối với tất cả mọi người đều tốt.”

Tức Nhật Dát Đồ cười khổ, ném khẩu súng ngắn thậm chí Ngạch Nhật cũng không biết ra, không nói gì thêm. Nữ nhân này đúng là lão giang hồ, ánh mắt quá độc.

Sau khi nhận nước, nam nhân đứng dậy, khập khiễng bước đến bên cạnh thi thể của người anh em đã vào sinh ra tử với hắn cả một đời. Sau khi Triệu Đàm lấy đi tất cả vũ khí, hắn quỳ xuống, bắt đầu đọc kinh văn.

Hắn suy nghĩ rất đơn giản. Hắn không sợ chết.

Hắn phải đưa tiễn anh em của mình. Anh em của hắn luôn nói rằng sợ mình chết sẽ không được siêu độ. Là anh em, hắn nên giúp Ngạch Nhật hoàn thành nghi thức cuối cùng.

Hạng Tiểu Bình vẫn rất bình tĩnh.

Mặc dù đối phương đã khống chế Tức Nhật Dát Đồ, nhưng hắn và Lâm Quốc Chính vẫn lẳng lặng ghé vào đống đất không nhúc nhích.

Hỏa lực cường đại mà đối phương biểu hiện khiến hai người rùng mình.

Đây không phải chiến đấu trên đường phố, cũng không phải rừng sâu núi thẳm, mà là sa mạc, không có nhiều vị trí địa lý để hắn lợi dụng. Hỏa lực của đối phương tuyệt đối không phải hai người bọn họ có thể chống đỡ.

Huống chi vẫn luôn có một người cầm khẩu súng mà bọn hắn chưa từng thấy nhìn chằm chằm bên này. Thân súng hình giọt nước và nóng súng thật dài đã nói cho hắn biết cái gì là khoa học kỹ thuật.

Cảnh Hùng Tử giơ cao hai tay bước đến, miệng gọi xưng hô mà bao nhiêu năm rồi Hạng Tiểu Bình vĩnh viễn khó quên.

“Hạng đầu to, ta là lão Cảnh, Cẩu Hùng Dạ Hổ.”

Ký ức trong đầu giống như thủy triều dâng lên. Hạng Tiểu Bình vọt lên, Lâm Quốc Chính cũng nhảy dựng một cái.

Năm đó đồng sinh cộng tử đã đúc thành tín niệm khiến bọn hắn đồng ý cược một lần.

Hết chương 1315.
Bình Luận (0)
Comment