“Muốn tung hoành tứ phải, nhất định phải không có vướng bận.”
Cắt ngang mọi người đang ôn chuyện, Mộ Dung Thanh Thanh quét mắt nhìn Hạng Tiểu Bình và Lâm Quốc Chính: “Các ngươi là người mà Cẩm Tú nuôi. Tô tổng bảo ta chuyển một câu cho các ngươi.”
Nữ nhân nhìn Hạng Tiểu Bình tóc tai khô khốc, nghiêm túc lên tiếng: “Kẻ sĩ chết vì tri kỷ. Một thân bản lĩnh của mình ném vào trong hoang mạc này có phải lãng phí lắm không?”
Hạng Tiểu Bình nhìn Cảnh Hùng Tử và Tô Nhất Nhị, sau đó chậm rãi quay người lại nói: “Ta không biết lão đại của các ngươi là ai, nhưng tại sao ta lại phải bán mạng vì hắn?”
“Lão đại biết ngươi.”
Mắt Mộ Dung Thanh Thanh lạnh xuống: “Hắn nói kết cục của nam nhân giống như các ngươi thật ra là da ngựa bọc thây, nhưng rất khó nhận được sự công nhận mà mình xứng đáng có được. Ở Cẩm Tú có thể đạt được mọi thứ mình muốn bằng cách làm việc chăm chỉ.”
“Mọi thứ?”
Lâm Quốc Chính bĩu môi: “Ta muốn ăn một bữa cơm với Đổng Văn Nguyệt và hát một bài Trăng rằm với nàng cũng được ư?”
“Được. Ngươi đáng đồng tiền thì hoàn toàn không thành vấn đề.”
Đối với câu trả lời hời hợt của Mộ Dung Thanh Thanh, Hạng Tiểu Bình và Lâm Quốc Chính nhìn nhau.
Đổng Văn Nguyệt.
Thần tượng của những người ở động Miêu Nhĩ. Mỗi khi trong loa vang lên bài hát Trăng rằm, không biết có bao nhiêu nam nhân lệ nóng quanh tròng.
“Các ngươi sẽ nuôi những người kia?”
Hạng Tiểu Bình cụp mắt: “Vậy ta đi theo ngươi.”
“Trước giờ chuyện này không thành vấn đề. Ngươi nhất định sẽ hài lòng với đáp án mà ta đưa ra.”
Mộ Dung Thanh Thanh gật đầu, sau đó hướng về phía Tức Nhật Dát Đồ, hỏi: “Muốn làm gì hắn?”
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào nam nhân đang quỳ trên mặt đất.
Nhìn nam nhân vung đao cắt từng miếng trên thi thể của Ngạch Nhật, Mộ Dung Thanh Thanh cau mày: “Hắn đang làm cái gì vậy?”
“Thiên táng.”
Hạng Tiểu Bình nhận điếu thuốc Cảnh Hùng Tử đưa sang: “Rất nhiều người nơi này cho rằng hiến thi thể cho chim ưng có thể chuộc tội nghiệt khi còn sống, linh hồn sẽ được chuyển thế.”
….
Tức Nhật Dát Đồ không hề hay biết hoàn cảnh chung quanh.
Sau khi tụng niệm vài câu kinh văn, hắn nghiêm túc cởi quần áo của Ngạch Nhật, sau đó dùng mười cân nước sạch mà hắn đã dùng toàn bộ tài sản của mình để đổi lấy, cẩn thận rửa sạch vết máu trên người Ngạch Nhật.
“Ta đã đồng ý đưa tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng. Lão tử đã nói thì sẽ giữ lời.”
Dứt lời, Tức Nhật Dát Đồ vung dao.
Cát vàng đầy trời.
Một đám người cứ thế đứng thẳng nơi đó, nhìn Tức Nhật Dát Đồ chậm rãi cắt thi thể của Ngạch Nhật, biến nó thành những miếng thịt cho kền kền.
Toàn bộ quá trình không ai nói chuyện.
Ngửi thấy mùi máu tươi, đám kền kền bắt đầu xoay quanh trên bầu trời. Tiếng kêu ngày thường khiến hắn bực bội, bây giờ nghe thấy lại khiến hắn mỉm cười.
Thần điểu đã đến, nói rõ mảnh thổ địa này đã tha thứ tội nghiệt cho hắn và Ngạch Nhật.
Hoàn thành tâm nguyện, Tức Nhật Dát Đồ đứng dậy, nhìn chằm chằm Hạng Tiểu Bình: “Giết chết ta đi. Ngươi giết chết Ngạch Nhật, ta nhất định sẽ giết chết ngươi.”
Pằng.
Tiếng súng lại vang lên lần nữa.
…
Sau bốn ngày, Lâm Dĩ Nhiên kết thúc hành trình đến khu đất hoang. Thu hoạch của nữ hài tương đối khá.
Sự bốc đồng và phù phiếm của thành phố bê tông thép đã bị cuốn trôi, nhiều bức ảnh quý giá đã được chụp lại. Nàng đã có khuôn khổ chung cho tuyển tập các bài luận tiếp theo, nhưng nữ hài vẫn chưa hài lòng. Tuy nhiên, bất luận là giáo sư Mã hay là lão Cát đều không muốn đi tiếp.
Càng lên cao, cát lún phổ biến và chứng giãn phế quản dễ dàng nuốt chửng mạng sống của một người bất cứ lúc nào. Đây không phải trò đùa.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, ngoại trừ xác linh dương Tây Tạng gây sốc. Hàng trăm nghìn con bị bỏ rơi nơi hoang dã và trở thành bữa tiệc cho kền kền.
Trên biên giới không có người ở, nữ hài may mắn gặp được đám người lột da thú bị đội tuần tra trên núi bắt giữ.
Dưới sự thương lượng của lão Cát, đội trưởng đội tuần tra trên núi Nhật Thái đã đồng ý cho nữ nhân tiến hành phỏng vấn lão nhân già nua kia.
“Chẳng lẽ các ngươi không biết động vật cũng là sinh mệnh sao?”
Nữ hài biết được lão nhân kia đã xẻ thịt hàng ngàn con linh dương Tây Tạng trong một thời gian ngắn, lại còn bày ra vẻ mặt ta là người lột da giỏi nhất, nhịn không được chất vất một câu.
“Lột một tấm da kiếm được năm đồng.”
Lão nhân tên Mã Chiêm Lâm khó hiểu hỏi: “Nếu ta không làm, ta sẽ chết đói.”
“Trước kia ta có chăn thả, có dê, có lạc đà, còn có trâu.”
Bên trong ánh mắt đục ngầu của Mã Chiêm Lâm ẩn chứa sự hoài niệm: “Về sau không còn bãi cỏ, thú chết đói rất nhiều. Cho nên ta đã bán hết, không làm cái này thì làm cái gì?”
Nữ hài không trả lời, chỉ im lặng thật lâu, sau đó kết thúc cuộc phỏng vấn.
Nhìn vùng đất phía xa, nữ nhân biết vì sao nàng vẫn chưa thỏa mãn. Trong đầu nàng chỉ toàn là hình ảnh của nữ nhân áo đỏ dã tính kia.
Không biết nữ nhân đó có chết bên trong hay không, cũng không biết vì sao đội xe của nàng lại đi vào.
Đây là vấn đề nàng mãi mãi không biết được.
Bên trong phòng chờ sân bay, nữ hài dựa theo trí nhớ vẽ một bức tranh. Mái tóc dài bay múa trong gió của Mộ Dung Thanh Thanh cùng với ánh mắt kiệt ngạo của nàng được vẽ sinh động như thật.
Nhìn ra được trí nhớ của nữ hài rất tốt, ngay cả hình con rồng màu đỏ trên cổ áo cũng được vẽ ra. Nữ hài không biết logo này có ý nghĩa gì.
Nửa tiếng sau, máy bay bay lên không.