Tô Bình Nam rất xem trọng Hạng Tiểu Bình và Cảnh Hùng Tử.
Sau khi hoàn thành tất cả các thủ tục nhập quỹ, sau đó đứng tên mình mua một trường đua trong thành phố Las Vegas, nam nhân vội vàng chạy về Hạ quốc tổ chức một bữa tiệc ở Cẩm Tú Sơn Trang.
Không giống những người vừa rời khỏi khu đất hoang, Hạng Tiểu Bình và Lâm Quốc Chính đã thay một bộ vest màu đậm. Trải qua nhiều chuyện hoa mắt chóng mặt, hai người đã hiểu được thế giới này thay đổi nhanh đến cỡ nào.
Thái độ đối với Tô Bình Nam có thể khống chế tài nguyên lớn đến như vậy thần phục hơn rất nhiều.
Bọn hắn không nghĩ ngờ nam nhân mà bọn hắn gặp còn trẻ hơn so với bọn hắn nghĩ rất nhiều. Tuy nhiên, trong lúc nói cười, khí khái hào hùng trên người nam nhân khiến người ta cực kỳ say mê.
Trong tiệc rượu, ba người bao gồm cả Cảnh Hùng Tử đều gò bó, hoàn toàn mất hết bản sắc ngày thường.
“Các ngươi là anh hùng.”
Tô Bình Nam thở dài, liên tiếp giơ ly.
“Người mà ta chướng mắt nhất là anh hùng không có tuổi xế chiều, bị xã hội mài hết góc cạnh.”
Một câu nói ra, người ngồi đây đều trở nên nghiêm túc. Ngay cả Mộ Dung Thanh Thanh cũng cảm khái sâu sắc.
Đừng nói những binh lính này đã được rèn giũa bởi kỷ luật sắt đá, cho dù ngỗ ngược như Hải Đông Thanh, khi gặp được tập đoàn Cẩm Tú thật ra cũng đã cùng đường mạt lộ.
Thế giới này rất tàn khốc. Nếu ngươi không thích ứng với những thay đổi nhanh chóng, ngươi sẽ bị đào thải.
Mấy ly rượu qua đi, Hạng Tiểu Bình đưa ra một vấn đề: “Với năng lực của Tô tổng thật ra chưa chắc sẽ cần dùng đến những người như chúng ta. Dù sao trên người chúng ta vẫn còn có chút phiền phức.”
Một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Chuyện năm đó chưa chắc Hạng Tiểu Bình không còn khúc mắc. Huống chi, Tô Bình Nam nhìn qua là một nhân vật sát phạt quả quyết. Nam nhân biết mình chỉ biết giết người, nếu không, hắn cũng không muốn bị từ bỏ.
“Nơi này không phải là chiến trường của các ngươi. Các ngươi sẽ không ở Hạ quốc lâu đâu.”
Tô Bình Nam trả lời: “So với người vì tiền làm việc, ta thích các ngươi hơn.”
Nam nhân trả lời rất nghiêm túc: “Ta tuyệt đối không phải loại người một tướng công thành vạn cốt khô. Ta đã cam đoan điều này rất nhiều lần.”
Khi hắn nói câu này, những lão nhân của Cẩm Tú đều đứng dậy, bầu không khí trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Tô Bình Nam khoát tay, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
Nam nhân đã chỉ rõ Hạ quốc vĩnh viễn không phải là chiến trường chính của Cẩm Tú. Tô Bình Nam biết rất rõ quỹ tích phát triển của quốc gia này. Cho nên, hắn sẽ không đặt mục tiêu của mình ở đây.
Ở đây, hắn có thể là một ông trùm kinh doanh, nhưng tuyệt đối không phải là một vị vua thế giới ngầm nói một không nói hai.
Hơn nữa, thỏ khôn có ba hang.
Khi tập đoàn Cẩm Tú bành trướng ra nước ngoài, bạo lực tuyệt đối không thể tách rời khỏi quyền lực. Xét cho cùng, bản chất của việc duy trì quyền lực là bạo lực, nếu không có bạo lực hộ tống thì sẽ không có trật tự và quy tắc.
Tô Bình Nam hiểu đạo lý này.
Tiệc rượu vẫn còn đang tiến hành.
Khác với Hạng Tiểu Bình suy nghĩ phức tạp, suy nghĩ của Cảnh Hùng Tử và Lâm Quốc Chính đơn giản hơn nhiều.
Hai người bọn hắn cho rằng Tô Bình Nam đưa ra được cái giá, bọn hắn bán bầu nhiệt huyết cho Cẩm Tú thì có làm sao?
Thậm chí vào cuối bữa tiệc, Tô Bình Nam còn mỉm cười nhìn Lâm Quốc Chính vẫn còn đang câu nệ, nói ra một câu khiến đối phương kinh ngạc.
“Ta dự định thu mua một hải cảng tư nhân. Nghe nói ngươi rất thích Đổng Văn Nguyệt?”
Lâm Quốc Chính gật đầu.
“Mấy ngày tới, ngươi theo ta làm việc. Vận khí của ngươi không tệ. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng ngươi được gặp nàng.”
Nam nhân hút điếu xì gà, nở nụ cười khiến người ngoài không hiểu.
Ở niên đại này, dân áo vải Hạ quốc quật khởi nhiều vô số.
So với Lưỡng Mã Nhất Vương hoặc Hứa Băng Tuyền có được tài sản kếch xù ngày sau, những nhân vật có ảnh hưởng trong thời kỳ này đều táo bạo và liều lĩnh, cả gan làm loạn khiến người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Từ Bộ tiên sinh trong thần thoại ngã xuống đến Hải Quảng Đại hoành không xuất thế, bất luận là lão Mẫn hoàng đế địa phương đối kháng toàn bộ tân vệ, hay là Ngô Đại danh xưng đệ nhất thôn trưởng Hạ quốc, những người này đều có chung một đặc điểm.
Đó chính là cuồng vọng không hợp thói thường.
Mặc dù có nhiều nhân vật có tầm ảnh hưởng như vậy, nhưng vẫn có một người không kém cạnh, dựa vào tính cách cuồng vọng, làm việc không từ thủ đoạn cùng với quỹ tích nhân sinh của mình.
Đại Lại tổng Lại Hồng Lâu ở Hạ thành.
Tô Bình Nam luôn tránh xa công việc kinh doanh của Lại Hồng Lâu. Không ai bước lên một con thuyền chú định sẽ chìm cả.
Một loạt tin tức và dấu hiệu gần đây cho hắn biết rằng đã gần đến lúc đế chế Lại Hồng Lâu sụp đổ.
Chọn thời điểm này đến Hạ thành gặp Lại Hồng Lâu không phải để hợp tác làm ăn. Hiện tại đối phương tương đương với một bao thuốc nổ, Tô Bình Nam tránh còn không kịp, làm sao có chuyện nhào vào.
Mục đích của nam nhân chỉ có một. Hắn âm thầm bày mưu tính kế, không lộ ra bất kỳ dấu vết gì. Hắn chỉ muốn tiếp quản lại sản nghiệp sau khi đối phương ra nước ngoài.
Mục đích làm như vậy chỉ có một.
Sau khi Lại Hồng Lâu đi, nhân viên cốt cán một mẻ hốt gọn. Phái Y Hoa như rắn mất đầu. Hắn muốn nhúng tay vào quyền lên tiếng trên biển vốn thuộc quyền của tập đoàn Y Hoa. Đặc biệt là những công ty vận tải biển đăng ký tại Panama, Tô Bình Nam nhất định phải lấy được.
Theo quỹ đạo của thời không khác, người này sẽ sớm đi xa, và số tài sản khổng lồ này cuối cùng được bán với giá rẻ cho ông chủ Hoàng - người sẽ phát triển mạnh mẽ trong ngành vận tải biển trong tương lai.
Nếu không phải đã từng trải qua cuộc sống trên biển để kiếm tiền sinh hoạt ở thời không khác, Tô Bình Nam hẳn cũng không biết người khổng lồ vận hành Hoàng thị trong tương lai thực ra là sản phẩm phát triển của cái đuôi mà Lại Hồng Lâu để lại.