Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1318 - Chương 1318. Làm Bạn Thì Được, Kinh Doanh Thì Đừng Bàn

Chương 1318. Làm bạn thì được, kinh doanh thì đừng bàn
Chương 1318. Làm bạn thì được, kinh doanh thì đừng bàn

Để vươn lên, người ta phải luôn bước lên một thứ gì đó làm bàn đạp.

Tô Bình Nam hiểu rất rõ giá trị thực của những thứ Lại Hồng Lâu để lại sau khi hắn rời đi. Những công ty này không được ký hợp đồng và điều hành ở Hạ quốc, vì vậy sẽ không có di chứng.

Lại Hồng Lâu, người tỉnh Phúc Hạ thành.

Vào những năm 1980, dựa vào lợi thế về vị trí địa lý, người này bắt đầu buôn bán quần áo với nước ngoài và hoàn thành việc tích lũy hũ vàng đầu tiên trước hầu hết mọi người.

Tuy nhiên, người này không chịu an cư lạc nghiệp với số tài sản ít ỏi, cũng không lăn cầu tuyết như Hải Quảng Đại, khái niệm sao chép đã trở nên phổ biến ở Trung Quốc. Thay vào đó, hắn lao thẳng vào ngành mà hắn cho là có lãi nhất.

Buôn lậu.

Lại Hồng Lâu có tầm nhìn rất chiến lược trong kinh doanh. Với sự hỗ trợ của lợi nhuận khổng lồ, hắn đã hoàn thiện dây chuyền công nghiệp của riêng mình, có thể nói là hái ra tiền mỗi ngày.

Tiền không bao giờ là đủ, huống hồ là Lại Hồng Lâu đầy tham vọng. Đại Lại tổng đã từng nghĩ đến việc mở rộng lãnh thổ cho đế chế của mình.

Cho nên, không phải là hắn không có suy nghĩ động đến tuyến thứ ba Lâm Hải ở Thiên Đô. Dù sao trên bản đồ, ba huyện Lâm Hải đều nằm đối diện với đảo Vĩ của Bổng Tử quốc. Bờ biển dài như vậy có một lợi thế địa lý độc đáo trong ngành mà hắn am hiểu.

Để đạt được mục đích của mình, hắn muốn thông qua anh em Cao gia nhúng tay vào việc phân bố thế lực xã hội đen Thiên Nam, muốn mở ra một lỗ hổng.

Tham vọng trước ngày khởi hành.

Long đầu ăn cơm trên biển tất nhiên không phải thiện nam tín nữ. Chân rết thuộc hạ vô số, đồng thời còn có được vũ lực khiến người bình thường e ngại.

Nhưng sau khi hoàn tất khảo sát Thiên Đô, hắn cảm thấy chán nản, hành quân lặng lẽ quay về. Đây là cái nơi rách nát gì thế?

Câu này là nguyên văn lời nói của Đại Lại tổng.

Sau khi hắn và nhóm cố vấn của mình phân tích kỹ lưỡng sự phân bố quyền lực ở Thiên Đô, chỉ có một cảm giác.

Nhìn thấy mà giật mình.

Thế lực xã hội đen nơi này phân bố rắc rối phức tạp, trình độ hung ác dũng mãnh khiến ông chủ Lại nhìn mà giật mình.

Là lão đại xứng đáng trong ngành tàu biển phía Nam, ông chủ Lại đã tích lũy đủ tiền tài, không muốn nhúng tay vào Thiên Đô nữa.

Dù sao người nơi này cũng độc ác hơn người khác. Hắn không có lòng tin cam đoan mình có thể vượt qua gió tanh mưa máu ở nơi này.

Hay là tìm người hợp tác, chia đôi lợi nhuận?

Từ quan điểm kinh doanh, đối rượng cân nhắc đầu tiên và duy nhất của ông chủ Lại chính là Tiểu Hồng Bào long bàng hổ cứ Thiên Nam Tô Bình Nam.

Dù sao người có tên cây có bóng. Người này tàn nhẫn có một không hai, lại có thể bình yên vô sự tại Thiên Nam như thế, cho nên lai lịch nhất định là sâu không lường được. Hợp tác với hắn có thể nói là làm ít công to.

Ai biết hắn liên tục bị chặn cửa hai lần.

Đối phương hiển nhiên chẳng thèm ngó đến công việc kinh doanh của hắn.

Ban đầu, hắn còn tưởng mình bị khinh thường, cũng muốn phân cao thấp ở một số mặt. Tuy nhiên, sau khi nhận được đủ loại tin tức, ông chủ Lại tự nói với mình rằng hãy rộng lượng.

Nhậm Cửu không phải là chúa tể một phương ở Thải Vân Chi Nam sao?

Trương Chuẩn tung hoành năm tỉnh có tính là hỗn thế ma vương không? Nhưng những người này đối mặt với Tô Bình Nam có kết quả ra sao?

Đủ loại tin đồn thất thiệt khiến cho Lại Hồng Lâu cảm thấy thà tin là có còn hơn tin là không.

Người này là nhân vật không thể chọc nổi, thậm chí hắn còn cảm thấy mình quyết định còn chưa tàn nhẫn bằng tên gia hỏa này.

Loại tâm lý này hiếm khi xuất hiện trên người mắt cao hơn đầu như Lại Hồng Lâu. Vì thế, nam nhân còn đặc biệt dặn dò đứa cháu hay gây chuyện nhất của mình.

“Tô Bình Nam là hạng người kinh thế hãi tục ngàn dặm Thiên Nam. Nếu ngươi gặp được người này, nhất định phải khiêm tốn.”

Tiểu Lại tổng chấp hành rất đúng chỗ.

Dựa theo trực giác làm việc, thậm chí hắn còn sử dụng Hầu Nhi Tửu cực kỳ trân quý để kéo gần quan hệ. Nhưng đối phương lại sai người gửi lại mười chai rượu đỏ năm 1983, đồng thời nói rõ một điều cho chú cháu Lại gia biết.

Làm bạn thì được, kinh doanh thì đừng bàn.

Cường giả luôn tôn trọng một cường giả khác. Cho nên, Đại Lại tổng vẫn luôn ghi nhớ một câu mà đối phương thông qua cháu trai truyền đạt lại cho mình.

“Bá đạo mấy năm, bớt tham để đổi lấy phú quý cả đời.”

Đối với câu nói này, Đại Lại tổng ít nhiều cảm thấy có chút kỳ quái.

Dù sao hắn thấy phong cách làm việc của tập đoàn Cẩm Tú bá đạo cực kỳ, trình độ phách lối không hề thua kém tập đoàn Y Hoa.

Nói một cách khác, thật ra là cá mè một lứa.

Đó chẳng qua là sự khác biệt giữa một người ở Phúc Châu Hạ thành và một người ở Thiên Đô Thiên Nam mà thôi.

“Chúng ta khác với tập đoàn Y Hoa.”

Trước khi Tô Bình Nam gọi điện thoại cho Đại Lại tổng, hắn mỉm cười giải thích lịch sử hình thành của tập đoàn Y Hoa ở Hạ thành cho Tô Định Bắc nghe.

“Cẩm Tú làm việc bá đạo nhưng cũng chỉ lũng đoạn trong ngành nghề của mình. Hơn nữa nội tình của Lại tổng quá đen tối. Cho nên bá đạo ương ngạnh chỉ làm cho hắn ngã nhanh mà thôi.”

Nam nhân nhìn mọi việc rất thấu triệt. Dù sao Hạ quốc ngày nay nói không với lũng đoạn, cho nên chẳng có hành vi gì trái pháp luật.

“Cho dù người này muốn chạy trốn, hắn sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy sao?”

Tô Định Bắc đưa ra câu hỏi của mình.

“Ham muốn khống chế của người này quá mạnh, nhưng lại không phải hạng người tâm như bàn thạch.”

Tô Bình Nam nhớ lại lịch sử Hoàng Vận Vinh mua lại những công ty này, trả lời một cách khẳng định: “Hắn không thể chịu đựng được sự vu khống của những người bên dưới. Cộng thêm hắn không thể bỏ ra nhiều tiền. Cho nên hắn chỉ có thể kiếm tiền. Công ty đại diện của chúng ta sẽ là lựa chọn duy nhất của hắn.”

Hết chương 1318.
Bình Luận (0)
Comment