Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 132 - Chương 132: Vỡ Mộng Giấc Mộng Võ Hiệp

Chương 132: Vỡ mộng giấc mộng võ hiệp Chương 132: Vỡ mộng giấc mộng võ hiệp

Nửa tháng, bốn quặng núi mà ông chủ Ngưu mới đến tay được hai người giữ vững như thành đồng. Mấy năm này, tình hình mỏ than đá hoạt động tốt đẹp, ông chủ Ngưu một ngày thu đấu vàng.

Tất cả mọi người đều là người chơi mỏ, không người nào ăn chay mà lớn. Bị thua thiệt như vậy thì sao chịu phục trơ mắt nhìn số vàng đen này bị xói mòn như thế được.

Chính diện đánh ông chủ Ngưu? Những người này đúng là không có biện pháp gì, ông chủ Ngưu quan hệ thông thiên, tìm ai cũng vô dụng, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp ngầm.

Đều là người ở địa phương, ai cũng hiểu rõ. Không ai dám giết chết đối phương, chỉ có thể bàn võ lực, có trời mới biết ông chủ Ngưu mời hai mãnh nhân đó từ đâu tới mà đánh cho những người này hoài nghi nhân sinh.

"Móa nó, Đại Trùng Tiểu Hồng Bào của Cẩm Tú đó bị Ngưu Quảng Phát rót cho uống thuốc gì mà lại tin tưởng hắn như thế?"

Lý Mãng mắng to, lửa giận ngút trời.

Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng. Đám người Lý Mãng nhanh chóng điều tra ra thân phận của Đỗ Cửu với Đỗ Thạch.

Không tra còn được, tra một cái giật mình.

Tập đoàn Cẩm Tú ở Thiên Nam, sự tích của Tô Bình Nam khiến cho đám người này cho là mình đang nghe truyền thuyết giang hồ. Lập tức bỏ đi ý tưởng đánh từ rễ Đỗ Cửu, Đỗ Thạch, Đại Trùng này còn khó đối phó hơn đồ đần trúng độc võ hiệp Ngưu Quảng Phát đó nhiều.

"Mẹ nó, tìm một ít cao thủ võ lâm tới cho ta!"

Lý Mãng hạ lệnh cho đám thủ hạ đang mắt lớn trừng mắt nhỏ. Không thể không nói, ông chủ Ngưu đúng là lợi hại. Mới đàm phán mấy lần, phong cách võ hiệp của Ngưu đại lão bản đã ảnh hưởng tới không ít người.

Một vị đại sư Thái Cực nhanh chóng được tìm tới. Nghe nói là chưởng môn Thái Cực Quyền Lôi thị ở tỉnh Xuyên, có thể di chuyển bàn tay nhưng chim tước không bay.

Lý Mãng hơn bốn mươi tuổi, dáng người thấp bé. Hắn híp mắt nhìn đại sư mặt mũi tràn đầy thịt mỡ này, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc: "Ngươi xác định ngươi có thể đánh?"

Hắn không khỏi hoài nghi, đại sư vẻ mặt cao thâm mạt trắc đối diện nhìn toàn thân cao thấp không có bao nhiêu cơ bắp, hắn từng gặp hai sát thần Đỗ Cửu và Đỗ Thạch. Toàn thân là cơ thịt, một cước đá xuống, tiếng xé gió vù vù, đúng là không chịu nổi.

Đại sư vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười: "Nếu không phải nể mặt ông chủ Lý thành tâm, ta chưa chắc sẽ xuất thủ. Sư phụ ta đã từng nói với ta, võ công cao chớ dùng lung tung, đôi tay ta dễ gây tổn thương tính mạng người khác."

Lý Mãng đại hỉ: "Dùng, đều dùng cho ta, tốt nhất là dùng tới chiêu mạnh nhất."

Nhìn đại sư có chút cao thâm mạt trắc, Lý Mãng bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Đại sư yên tâm, tiền không thành vấn đề, chỉ cần ngươi giúp ta đánh đuổi hai tên vương bát đản đó, ta ra ba mươi vạn."

Không chỉ là ở thời đại này mà ở đời sau, ba mươi vạn cũng không phải số lượng nhỏ, Lôi Công đại sư khẽ gật đầu nói: "Được, vậy ta sẽ xuất thủ một lần."

Tin tức Lý Mãng mời cao thủ lập tức truyền đến tai Ngưu Quảng Phát, Ngưu Quảng Phát phái người nghe ngóng, lập tức có chút sợ hãi, sợ hai người Đỗ Cửu xảy ra vấn đề, mình không tiện bàn giao với Tô Bình Nam.

Khuyên mấy lần mà Đỗ Cửu lại sắc mặt không kiên nhẫn, mà Đỗ Thạch thì kích động, hết cách, Ngưu đại lão bản chỉ có thể gọi điện thoại cho Tô Bình Nam.

"Ngươi xác định là Lôi Công Thái Cực?"

Tô Bình Nam hứng thú, nói: "Ta cũng đi xem một chút, cao thủ võ thuật ta chỉ nghe nói tới chứ tới bây giờ vẫn chưa từng gặp.”

Lý Mãng chuẩn bị đầy đủ, kiếm năm chiếc xe Cummins Inc, người ở trên xe đằng đằng sát khí, vũ trang đến tận răng. Chỉ chờ Lôi đại sư đại triển thần uy, sau đó chiếm lấy.

Tô Bình Nam đứng cách đó không xa nhìn đại sư mặc quần áo luyện công màu trắng, đi giày đế vải, lại nhìn Đỗ Thạch mặc đồ quân dụng ngụy trang, đi giày da quân dụng có thể đá chết chó, có chút mê mang.

"Có chuyện gì thế?"

Ông chủ Ngưu luống cuống, chỗ dựa lớn nhất trong lòng lộ ra vẻ mặt này, đoán chừng chuyện không ổn.

Tô Bình Nam khó khi cười xán lạn: "Không dễ dàng, có ít người thường xuyên gạt người, bây giờ lừa luôn cả chính mình."

"A?"

Ông chủ Ngưu không nghe hiểu Tô Bình Nam nói cái gì. Tô Bình Nam cũng lười nói nhảm, chỉ nói với Đỗ Thạch: "Kiềm chế một chút."

Ngưu Quảng Phát và Lý Mãng, song phương hiếm khi không có xông vào nhau mà nhường ra một khu vực trống.

Lôi Công đại sư giãn gân cốt, chậm rãi bày ra thức mở đầu mà Ngưu Quảng Phát hay gặp trong phim võ hiệp Hồng Kông.

Gió thổi nhẹ nhẹ, tư thế phiêu dật, Lôi Công đại sư như thế ngoại cao nhân.

Toàn trường yên tĩnh.

Đỗ Thạch hai chân nhún một cái, nhảy lên, hai tay giơ lên bảo vệ đầu của mình, thận trọng đi tới gần đại sư. Đối phương có tên tuổi như thế khiến cho hắn hưng phấn, cũng có chút khẩn trương, cho nên hắn rất cẩn thận.

Đỗ Thạch động, thân hình làm ra động tác giả, chân phải ẩn nấp, quyết đoán đá tới đầu người đối diện một cú rất ác.

"Bành!"

Đại sư theo tiếng ngã xuống, chỉ để lại Đỗ Thạch còn chưa kịp phản ứng, mờ mịt đứng đó.

Tất cả mọi người ngây người bất động, Tô Bình Nam nói: "Đưa đi bệnh viện đi."

Ngưu đại lão bản ngây người hồi lâu, giấc mộng võ hiệp của hắn nát bấy.

Bình Luận (0)
Comment