Tô Bình Nam đến Đồng thị, Ngưu đại lão bản cực kỳ vui vẻ, đương nhiên phải chiêu đãi cho tốt, chọn nơi xa hoa nhất Đồng thị, Thính Vân Cư.
Với tính cách thích khoe khoang của hắn, huynh đệ trâu bò như vậy qua thì đương nhiên sẽ hô bằng gọi hữu, sợ người bên ngoài không biết quan hệ giữa hắn và Tô Bình Nam.
Vật phẩm chăm sóc sức khỏe của Tập đoàn Cẩm Tú cũng có bán ở Đồng thị, thủ hạ còn cố ý tới gặp Tô Bình Nam báo cáo tình huống thị trường. Kết quả người càng ngày càng nhiều, ông chủ Ngưu dứt khoát đặt hết toàn bộ phòng.
Lý Mãng phái người đưa đại sư đã hôn mê đi bệnh viện, nộp chút tiền thế chấp sau đó nghênh ngang rời đi, không quan tâm đại sư giả này sống chết như thế nào nữa.
Lần này, Lý Mãng gióng trống khua chiêng đi báo thù, lại làm mất sạch mặt mũi, cực kỳ tức giận.
"Mẹ nó, còn đại sư, ta khinh!"
Sắc mặt Lý Mãng khó coi, trừng mắt nhìn thủ hạ phụ trách liên hệ đại sư, trong đầu thì nghĩ nên xử lý cái tên này như thế nào.
Thủ hạ đi theo Lý Mãng nhiều năm, sao lại không biết hắn suy nghĩ gì. Dưới tình thế cấp bách, đột nhiên linh quang lóe lên trong đầu.
"Lý tổng, Hồ Điệp sắp được thả. Chúng ta tìm hắn không được sao?"
"Hồ Điệp nào?"
Lý Mãng không kịp phản ứng.
Thủ hạ có chút sợ hãi, nói nhỏ: "Lục Viễn."
Lý Mãng không nói, bầu không khí trong xe có vẻ hơi quỷ dị.
"Thỉnh thần dễ dàng tiễn thần đi khó."
Qua hồi lâu, Lý Mãng chậm rãi nói ra một câu như vậy.
Bọn thủ hạ cũng không nói gì, tiếp tục trầm mặt như thế, trong mắt Lý Mãng hiện lên một tia tàn nhẫn.
"Khi nào hắn được thả, ta muốn gặp hắn."
Có lẽ là đường xá không tốt, có lẽ là nguyên nhân gì khác, tài xế lái xe chợt run tay một cái, xe lạng một vòng trên đường mới tiếp tục chạy tới.
Khang Giai Di thay đổi.
Những chuyện từng trải qua ở Thiên Nam khiến cho nàng biết cái gì là uy lực của đồng tiền. Cũng biết ở Hạ quốc có một đám nam nhân quyền thế ngập trời như thế.
Bọn họ uống một bình rượu có lẽ là một người tích súc cả đời. Mỗi tiếng nói cử động của bọn họ thậm chí đều có thể quyết định vận mệnh của những tiểu nhân vật như mình.
Quyền lợi và kim tiền, hương vị này không chỉ có thể chinh phục nam nhân mà cũng có thể chinh phục nữ nhân.
Đã lún sâu trong cảm giác này, Khang Giai Di biết, vốn liếng duy nhất của nàng là dung mạo xuất chúng và thân phận mỹ nữ phóng viên của nàng.
Khang Giai Di là người thông minh, nàng xem thường những lão bản mỏ bụng phệ, cũng không không thèm ngó tới những chính khách dối trá.
Mục tiêu của nàng chính là gả vào một cái hào môn, một cái hào môn có thể để nàng ôn lại cảnh tượng như mộng ảo ở Thiên Nam.
Giấc mộng của Khang Giai Di hiện thực hóa rất nhanh, dựa vào tốt nghiệp đại học danh tiếng, thân phận phóng viên nhật báo với dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, khiến cho nàng nhanh chóng làm quen được một người bạn trai.
Bạn trai tên là Dương Giáo, gia cảnh rất không tệ, có một chiếc Audi 100, bình thường ngoan ngoãn phục tùng nàng.
Khang Giai Di rất hưởng thụ ngồi trên Audi 100, quay kiếng xe xuống, nhìn ánh mắt hâm mộ của những cô gái trẻ đẹp bên đường nhìn mình, giờ khắc này, nàng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Hôm nay là sinh nhật của nàng, bạn trai rất tri kỷ mời nàng và các bạn của nàng đi tới nơi xa hoa nhất Đồng thị, Thính Vân Cư.
Cha Dương Giáo là một trong số cổ đông của Thính Vân Cư. Cho nên hắn cũng không có đặt phòng trước, ai biết Ngưu đại lão bản muốn tỏ lòng tôn trọng Tô Bình Nam mà đặt hết tất cả phòng, mở tiệc chiêu đãi nhân viên của Cẩm Tú công tác ở Đồng thị.
"Không phải cha ngươi có cổ phần ở đây sao? Ngay cả phòng cũng không có?"
Khi Dương Giáo ngại ngùng nói cho Khang Giai Di tin tức này, Khang Giai Di ngẩng đầu nhìn đại sảnh tiếng người huyên náo, sắc mặt có chút không vui.
"Xuỵt."
Dương Giáo vẻ mặt khẩn trương, nói nhỏ: "Biết Khoáng Nghiệp Quảng Phát gần đây huyên náo xôn xao không?"
Khang Giai Di khẽ gật đầu, đương nhiên nàng biết Khoáng Nghiệp Quảng Phát. Nghe được cái tên này, trong đầu nàng sẽ không khỏi hiện ra tấm danh thiếp quái dị mà Ngưu Quảng Phát đưa cho nàng.
"Lão đại Khoáng Nghiệp Quảng Phát mời khách, bao hết. Nghe nói là mở tiệc chiêu đãi một mãnh long quá giang còn trâu bò hơn hắn, Ngưu Quảng Phát là ai ngươi còn không rõ sao? Sao cha ta dám lấy phòng cho chúng ta."
Dương Giáo nói đến Ngưu Quảng Phát, vẻ mặt sợ hãi, đừng nhìn Ngưu đại lão bản ôn nhu giống chim hạc, chim cút trước mặt Tô Bình Nam, nhưng ở Đồng thị, hắn chính là cường hào số một số hai.
Mãnh long nơi khác?
Khang Giai Di không biết tại sao chợt nhớ tới người chỉ gặp mặt mười mấy phút ngắn ngủi.
Chủ nhân tấm danh thiếp đó.
Bạn trai trước mặt, mặc dù cũng ưu tú nhưng so với người kia thì Khang Giai Di đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị, lập tức không còn hào hứng.
"Được rồi."
Khang Giai Di gật đầu, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh nam nhân đó, một ý nghĩ kỳ quái đột nhiên xuất hiện trong đầu của nàng: "Gả cho nam nhân như vậy, chết cũng đáng!"