Thấy Khang Giai Di đồng ý, Dương Giáo lập tức yên lòng, bận rộn kêu gọi một đám bạn đến một chỗ tương đối yên tĩnh ngồi xuống.
Nhìn Dương Giáo bận rộn phía xa, khuê mật Lý Hiểu Lan nói nhỏ với Khang Giai Di: "Đừng có gây sự với Dương Giáo nữa, nam nhân ưu tú như hắn rất hiếm."
Khang Giai Di vẫn còn đang nghĩ đến nam nhân kia, quỷ thần xui khiến nói một câu: "Vậy phải xem hắn so với ai."
"Cái gì?"
Khang Giai Di kịp phản ứng lại, cười duyên qua loa vài câu, coi như quá quan.
Bàn ăn rất là náo nhiệt, một đám nữ sinh oanh oanh yến yến, trêu chọc đùa giỡn.
Cha Dương Giáo còn cố ý tới nói mấy câu, hắn cũng rất hài lòng bạn gái của con trai mình, chính là con trai mình quá tệ, lâu như vậy mà vẫn chưa theo đuổi được: "Tiểu Di, hôm nay sinh nhật ngươi, tuyệt đối đừng khách sáo, thúc thúc ta. . ."
Cha Dương Giáo đột nhiên không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lối vào đại sảnh.
Đám người có chút kỳ quái, đều nhìn theo ánh mắt cha Dương Giáo.
Khang Giai Di liếc mắt nhìn thấy nam nhân đó. Nam nhân đó đi ở trước nhất, sau lưng có một đống hán tử mặc âu phục đem đi theo.
"Người nọ là ai, khí phái thật là lớn."
Mấy nữ sinh đều đang thì thầm nói chuyện.
"Thấy không, Ngưu Quảng Phát cũng đi sau hắn nửa bước, ta đoán đây chính là mãnh long quá giang đó."
Dương Giáo tỏ vẻ ta biết nội tình, cúi đầu lặng lẽ nói với Khang Giai Di.
"Thúc thúc ta mời khách, các ngươi cứ chơi đi, lát nữa sẽ quay lại."
Khang Giai Di nhìn cha Dương Giáo vội vã chạy đi, đột nhiên hiểu ra mục tiêu mà mình liều mạng cố gắng mới tới gần được, có lẽ trong mắt nam nhân đó thì cũng không khác gì mình, rất hèn mọn.
Khang Giai Di bỗng đứng lên, nói với Dương Giáo: "Ta biết người đó, ta còn thiếu hắn một tiếng cảm ơn."
"Người đó?"
Dương Giáo chỉ vào Tô Bình Nam, nói, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
"Đúng, theo ta đi nói một tiếng cám ơn."
Khang Giai Di cảm thấy trái tim sắp nhảy ra, nàng không biết mình đang khẩn trương cái gì, nhưng nàng muốn nói chuyện với đối phương lần nữa.
Dương Thành cũng chính là cha Dương Giáo, khiêm tốn cười.
"Ngưu tổng quang lâm, đúng là khiến ta cảm thấy vinh dự a. Vị này là?"
Dương Thành là lão giang hồ, đương nhiên biết Ngưu Quảng Phát ngang ngược càn rỡ chủ động đi sau người trẻ tuổi này nửa bước là có ý nghĩa như thế nào.
Tô Bình Nam mỉm cười, chủ động đưa tay: "Thiên Nam, Tô Bình Nam."
Ngay lúc Dương Thành cười làm lành hàn huyên, thấy bạn gái của con trai mình đi tới trước mặt người tuổi trẻ khí thế cực mạnh đó, thoải mái đưa tay nói: "Không ngờ được là lại nhìn thấy ngươi ở chỗ này, đến cảm ơn người một tiếng."
Dương Thành hơi bối rối, nhìn Dương Giáo theo bạn gái tới, lặng lẽ hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Tô Bình Nam nhìn cô gái trước mặt, cười nói: "Theo quy củ mà thôi, cảm ơn ông chủ Ngưu đi."
Khang Giai Di nhìn nam nhân quyền thế ngập trời trong ấn tượng của nàng, không biết tại sao, nàng bỗng dùng ngón trỏ tay phải cạ cạ lòng bàn tay hắn, sau đó lập tức buông tay, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Tô Bình Nam cũng cảm nhận được động tác của đối phương, cũng không nói lời nào, chỉ là nhíu mày, lạnh lùng khẽ gật đầu với Khang Giai Di.
"A Viễn, sau khi rời khỏi đây thì an phận đi, đừng giày vò nữa. Ngươi còn được bao nhiêu cái tám năm nữa?"
Lão ngục tốt tóc đã có chút hoa râm, lải nhải với con trai của bạn cũ mình.
"Đừng trở về, lão ta già rồi, không muốn gặp lại ngươi."
Lục Viễn gật gật đầu, đi ra cửa sắt, rất rất cung kính cúi người với lão ngục tốt, sau đó đứng thẳng lên, sải bước đi đến nơi xa.
Không ai đến đón hắn, người có thể tới đón hắn đã mất rồi, hẳn là bây giờ cỏ dại trên mộ phần cũng cao bằng người.
"Két."
Một tiếng ma sát bén nhọn vang lên sau lưng hắn.
Một chiếc xe hắn chưa từng thấy lướt qua từ phía sau hắn, chặn trước mặt hắn.
Lục Viễn nheo mắt lại, hung quang chợt lóe lên rồi lập tức thu vào, vững vàng đứng tại chỗ.
"Hồ Điệp ca?"
Một đại hán mặt chữ quốc từ trên xe con màu đen đi xuống, tươi cười nói.
"Ta là tiểu Hắc, trước đó lăn lộn với tiểu Trang ca Đông Thành."
Tiểu Hắc - Thủ hạ của Lý Mãng nói, vừa nói vừa ân cần rút thuốc ra.
"À."
Lục Viễn lạnh nhạt đáp, nhận lấy điếu thuốc, hít một hơi thật sâu. Cảm nhận cảm giác cay độc đã lâu không nếm được chạy trong lồng ngực, thuốc không tệ, hương vị rất thuần.
"Bây giờ tiểu Trang làm gì rồi?"
Ký ức của Lục Viễn về tiểu Trang đã có chút mơ hồ, hắn chỉ loáng thoáng nhớ là cạo trọc, mắt hình như cận thị, luôn híp mắt.
"Năm năm trước chết, bị người ta dùng dao găm quân đội chọc thủng cổ, động mạch chủ bị đứt, không cứu được."
"À."
Lục Viễn không có cảm xúc gì, những người như bọn họ sớm muộn gì cũng có kết cục này, chỉ lạnh nhạt lên tiếng.
"Hồ Điệp ca, hôm nay ta thay lão bản tới đón ngươi, bày tiệc chiêu đãi ngươi trước."
Tiểu Hắc nói chuyện rất là khách khí, trên mặt tràn đầy nụ cười, hắn biết người trước mặt này hung hãn như thế nào, chuyện tám năm trước, bây giờ nhớ lại hắn vẫn còn run lên.