"Ta rửa tay không làm."
Lục Viễn biết đối phương có ý gì, lắc đầu, dùng ngón tay bắn tàn thuốc ra tạo thành một đường vòng cung xinh đẹp.
Tiểu Hắc còn muốn nói điều gì nhưng bị Lục Viễn trừng mắt nhìn, lập tức không dám nói nữa, trơ mắt nhìn hắn chậm rãi đi xa.
"Ngươi nói hắn không làm?"
Lý Mãng nhìn tiểu Hắc, giọng điệu không nghe ra được cảm xúc.
"Đúng."
Lý Mãng cười: "Hắn không làm cái này thì có thể làm gì? Ta cho ngươi biết, chó không bỏ được đớp cứt, sói không nhịn được ăn thịt, ta tự mình đi gặp hắn."
Lục Viễn ngồi ở một tiệm mì ven đường, nhìn chằm chằm đồ ăn giá rẻ nhất tiệm trước mặt mình, con ruồi bay tới bay lui trên đó.
Ba ngày, hắn tìm vô số đơn vị, không có một nhà nào chịu nhận hắn, bây giờ ở trên người hắn chỉ còn lại bảy đồng sau cùng.
Anh hùng cũng có lúc nghèo túng, nhưng mình đâu phải là anh hùng!
Lục Viễn bỗng điên cuồng cười ha hả, không thèm quan tâm đến người khác mà cười, cười đến chảy cả nước mắt ra.
Một giày da rạng rỡ lóe sáng xuất hiện trước mắt của hắn, Lục Viễn ngẩng đầu nhìn lên. Một người trung niên tướng ngũ đoản (*), mắt tam giác xuất hiện ở trước mặt của hắn.
"Nghe danh đã lâu, ta là Lý Mãng."
Lý Mãng vẫy vẫy tay, tiểu Hắc lập tức dời một cái ghế tới.
"Nói đi, các ngươi tìm ta làm gì."
Lý Mãng nghe vậy lập tức nở nụ cười: "Làm nghề cũ của ngươi, biết Ngưu Quảng Phát chứ, gần đây ta có chút mâu thuẫn với hắn vì mấy cái mỏ. Lấy về cho ta, giá là ba mươi vạn."
Lục Viễn trầm mặc, ba ngày ngắn ngủi, hắn mới phát hiện, hóa ra toàn bộ thế giới đã hoàn toàn thay đổi, nhưng hắn biết, bây giờ hắn rất cần tiền, những huynh đệ đã chết, người nhà của bọn họ rất cần tiền. Đều là lỗi của hắn, trách nhiệm này hắn gánh.
"Được."
Vẻn vẹn ba ngày ngắn ngủi, Hồ Điệp Lục Viễn cùng đường mạt lộ tái xuất giang hồ.
"Hồng Bào, ngươi lại cho mấy người Đỗ Cửu đến đi, nếu không chắc chắn ta sẽ xong đời, bọn họ mời được Hồ Điệp."
Lần đầu tiên Tô Bình Nam nghe được Ngưu Quảng Phát nói như vậy, có chút hiếu kỳ: "Sao ngươi lại sợ thành như vậy?"
Ngưu Quảng Phát thở dài trong điện thoại: "Hồ Điệp, ở Đồng thị, người biết hắn ai mà không sợ."
Tô Bình Nam cười nói: "Thú vị, nói ta nghe một chút."
Ngưu đại lão bản nghe Tô Bình Nam bình tĩnh như thế, tâm tình vững hơn rất nhiều, nói.
"Hồ Điệp, tên thật là Lục Viễn."
Tô Bình Nam chen vào nói: "Một đại nam nhân sao gọi là Hồ Điệp?"
"Đánh rất đẹp, nhẹ nhàng nhảy múa giống Hồ Điệp, cho nên mọi người gọi hắn là Hồ Điệp. Hắn rất biết đánh, ta đoán hắn còn đánh giỏi hơn Đỗ Cửu, hắn mười tám tuổi thì đã ra giúp người ta đoạt mỏ, bán mạng kiếm tiền."
Ngưu Quảng Phát tiếp tục nói.
"Tám năm trước, sự kiện máu tanh lớn nhất Tấn Châu chính là bút tích của hắn."
Ngưu Quảng Phát quyết tâm nói: "Giúp lão ca lần này, sau này cái gì ta cũng nghe ngươi."
Tô Bình Nam lạnh nhạt, lại có chút lạnh lùng trong đó: "Được, ta giúp ngươi lần này."
Ngưu Quảng Phát không đợi được Tô Bình Nam, Lục Viễn đã tìm tới cửa trước.
Thính Vân Cư, trong phòng trên lầu ba.
Nhìn hai đội viên bóng rổ vừa đối mặt đã ngất đi, trong lòng Ngưu Quảng Phát thề, mình phải sa thải hai tên khốn kiếp này.
Lục Viễn một mình tới, tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống. Nhìn sắc mặt ông chủ Ngưu cực kì khó coi, chắp tay với khách của ông chủ Ngưu xung quanh.
"Ta tên là Lục Viễn, mọi người đều gọi ta là Hồ Điệp. Lần này ta tới tìm ông chủ Ngưu thương lượng, mọi người không có việc gì thì đi trước đi."
Đại danh Hồ Điệp vừa ra, mấy vị khách nhân ngo ngoe muốn động lập tức không có động tĩnh, nhao nhao đứng dậy đi ra ngoài.
"Các ngươi làm đi, các ngươi làm đi, chúng ta sẽ không quấy rầy."
Ông chủ Ngưu nhìn phòng nhỏ chỉ còn lại một mình mình, tức giận.
"Ông chủ Ngưu, đã lâu không gặp, bây giờ lại đứng đầu khai thác mỏ Đồng thị, chúc mừng chúc mừng."
"Ngươi muốn thế nào, nói đi."
Ông chủ Ngưu giọng điệu rất cứng, hắn gánh không nổi.
"Quặng mỏ, ngươi nôn hai cái ra, nếu không hôm nay ngươi để lại cánh tay ở đây đi."
Ánh mắt Lục Viễn rất chân thành, lộ ra huyết tinh, nhấc áo lên, một cây búa lưỡi búa sáng như tuyết, có chút chói mắt.
Ông chủ Ngưu nhìn Lục Viễn một chút, cắn răng nói: "Ta có thể gọi điện thoại hay không."
"Có thể."
Lục Viễn rất buông lỏng, thậm chí tìm đôi đũa, không nhanh không chậm ăn cơm, điện thoại kết nối, giọng Tô Bình Nam vang lên: "Sắp đến."
Lão Ngưu rất tỉnh táo: "Hồ Điệp tới tìm ta, bây giờ đang ở bên cạnh ta."
Trong điện thoại, giọng Tô Bình Nam bình tĩnh như trước: "À, kêu hắn nghe điện thoại."
Ngưu Quảng Phát nhìn Lục Viễn: "Bạn của ta kêu ngươi nghe."
Lục Viễn để đũa xuống, nhìn Ngưu Quảng Phát một chút: "Vua thế giới ngầm ở Thiên Nam?"
Ngưu Quảng Phát gật đầu một cái nói: "Ngươi điều tra."
Lục Viễn cười cười: "Một cái mạng, muốn tìm chút tiền cho các huynh đệ sống ổn, không cẩn thận không được.” Nói xong cầm điện thoại.
"Ngươi là người thông minh, suy tính kĩ một chút, làm như vậy không giải quyết được vấn đề, chờ ta đi, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã."
Tô Bình Nam giọng điệu bình tĩnh, giống như là đang nói một chuyện nhỏ không đáng kể.
"Được, chờ ngươi."
Lục Viễn cúp điện thoại, nói với Ngưu Quảng Phát: "Cánh tay của ngươi coi như được bảo vệ, chờ bạn ngươi tới."