Tô Bình Nam cúp điện thoại. Đỗ Cửu nhe răng cười: "Rất biết đánh nhau đúng không, ta sẽ đánh chết hắn."
Tô Bình Nam lắc đầu: "Tra được gì về hắn không?"
Đỗ Cửu nói: "Quang Diệu đang ở cửa vào thành chờ chúng ta, tư liệu trong tay hắn."
Tô Bình Nam khẽ gật đầu, nhắm mắt dưỡng thần, trên đường đi tới Đồng thị, sáu chiếc xe việt dã màu đen tốc độ cực nhanh lao vùn vụt qua.
Điện thoại Ngưu Quảng Phát vang lên.
"Ta đến."
Lục Viễn cười nói: "Ừm, tốc độ rất nhanh. Một mình ngươi đi lên, thêm một người thì ông chủ Ngưu sẽ thiếu một món."
Tô Bình Nam nói: "Được."
Cửa phòng, Đỗ Cửu, Đỗ Thạch muốn nói lại thôi, nhìn Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam ánh mắt bình tĩnh, chỉ nói một câu: "Xuống dưới chờ ta."
Sau đó đẩy cửa ra.
"Tô Bình Nam?"
Lục Viễn nhìn người trẻ tuổi đi vào, thân thể không tự chủ được có chút căng cứng, hắn có thể cảm nhận được người đến rất nguy hiểm.
"Hồ Điệp?"
Tô Bình Nam nhìn thanh niên ngồi kế Ngưu Quảng Phát.
Hai nguời gần như là đồng thời mở miệng.
"Có gan có trí, giá trị bản thân ngươi như vậy lại có thể vì bạn mà mạo hiểm, đủ đàn ông."
Lục Viễn nói.
Tô Bình Nam cười cười: "Có nhiều thứ là bản chất, không đổi được, cũng không muốn đổi."
Nhìn hai người mặt nở nụ cười, Ngưu Quảng Phát đột nhiên phát hiện có vẻ như mình không có một chút cảm giác tồn tại nào, gãi gãi đầu, thận trọng nói: "Muốn lên thêm vài món không?"
Tô Bình Nam khẽ gật đầu: "Ừm, đói bụng."
Lục Viễn không nói gì, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người không ra chiêu theo lẽ thường như Tô Bình Nam, Tô Bình Nam đẩy cửa ra nói: "Gọi giúp ta vài món, lấy rượu của ta lên."
Đỗ Cửu nghe xong ngẩn ra, chờ cửa đóng lại mới khẽ gật đầu.
Ngưu Quảng Phát nhìn thấy Tô Bình Nam đến, lập tức buông lỏng xuống, có lẽ trong lòng hắn, Tô Bình Nam không có chuyện gì mà không giải quyết được.
"Có thể hỏi giá tiền của chuyện này được không?"
Tô Bình Nam ung dung bày ra tư thế thoải mái nhất.
Lục Viễn cảm thấy mình vẫn xem thường người trẻ tuổi này, người này vừa vào cửa thì vẫn luôn nắm quyền chủ động trong tay.
Hắn vốn cho là Tô Bình Nam giá trị cao, tuy có tên tuổi đáng sợ nhưng với kinh nghiệm giang hồ của hắn, những chuyện này cũng không phải là không làm được. Những người có tên tuổi lớn nhưng lại bị hắn dọa sợ tè ra quần cũng không ít.
Lúc đầu hắn vốn dùng cái mạng này của mình đánh cược với hai người có giá trị bản thân hơn trăm triệu này một keo, nhưng nhìn điệu bộ này của Tô Bình Nam, trong lòng hắn có chút dao động: "Ba mươi vạn."
Lục Viễn nói giá hắn bán mạng lần này.
"Ít, quá ít, không đáng."
Tô Bình Nam nói, có chút khinh bỉ, Lục Viễn có thể cảm nhận được.
"Xem thường ta?"
Trong giọng nói Lục Viễn có chút ý lạnh.
Đồ ăn và rượu được bưng lên, người bưng thức ăn lên chính là quản lý Vương Thành, thân thể của hắn đang không ức chế được mà run run, cảnh tượng này hắn nghĩ cũng không nghĩ tới được, chứ đừng nói chi là tham dự vào trong đó.
Đưa Vương Thành run run ra ngoài, đóng cửa lại, Tô Bình Nam cũng không có trực tiếp trả lời. Hắn cầm rượu vang vừa được bưng lên, đưa ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng buông lỏng tay.
"Bành!"
Một tiếng vang trầm, rượu vang như máu lan tràn ra đất.
Tô Bình Nam phủi tay, cười nói: "Romanee-Conti năm 79, tám vạn Mỹ kim, sáu mươi bốn vạn tiền Hạ quốc."
Tô Bình Nam cười cười với Lục Viễn: "Giá tiền gấp đôi ngươi, chỉ là một bình rượu. Ngươi nói có đáng giá hay không?"
Lục Viễn đắng chát cười cười, không nói gì. Tám năm trước một đám người mình trả giá lớn như vậy, thế mà không mua nổi một bình rượu, chuyện này khiến hắn nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Nếu không phải ông chủ Ngưu sợ Lục Viễn đả thương người thì đã vỗ tay. Không đánh mà thắng, phong cách này chỉ có Tiểu Hồng Bào mới có.
Cũng không biết ông chủ Ngưu can đảm hay là quá có lòng tin với Tô Bình Nam, giờ phút này, hắn chỉ nghĩ sau này phải làm sao để học cách trang bức từ Tô Bình Nam.
Bình rượu thứ hai được đưa lên, Tô Bình Nam không nhanh không chậm mở rượu ra, rót một ly đưa tới trước mặt Lục Viễn: "Nếm thử."
Lục Viễn nhìn chằm chằm mặt Tô Bình Nam, qua thật lâu mới chậm rãi nhận lấy.
Đỏ giống máu, vào miệng như tơ, Lục Viễn thừa nhận rượu này đúng là không tệ.
Tô Bình Nam ngồi rất vững, tay trái không nhanh không chậm lung lay ly rượu vang.
". . . Hồ Điệp, ngươi biết hai nghề nghiệp cổ xưa nhất lại vĩnh viễn không biến mất trên thế giới này là gì không?"
Lục Viễn lắc đầu, bây giờ trong lòng hắn đã không có ý nghĩ ban đầu, chỉ nghĩ nên làm như thế nào để chạy đi.
"Nam nhân bán mạng, nữ nhân bán thịt."
Tô Bình Nam chậm rãi thu nụ cười, sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Nhưng phải bán giá tốt."
Lục Viễn biết ý nam nhân khiến cho người ta suy nghĩ không thấu trước mặt.
"Ngươi muốn mua mạng của ta?"
Tô Bình Nam khẽ gật đầu, mặt không cảm xúc: "Ta ra giá tiền rất cao, một đời phú quý, mua cái mạng này của ngươi."