Ông chủ Ngưu há to miệng, rất muốn nói mình cũng có thể. Nhưng nhìn Lục Viễn ánh mắt như sói, suy nghĩ một chút, vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Không có chờ Lục Viễn trả lời, Tô Bình Nam nói tiếp: "Ngươi có vốn liếng lớn nhất là tàn nhẫn, có thể đánh."
Tô Bình Nam chậm rãi đứng lên: "Chúng ta đánh cược một lần, ta đánh với ngươi một trận."
Lục Viễn nhìn Tô Bình Nam khí thế như núi, rốt cục khẽ gật đầu, nói: "Được, thắng, ta rời đi. Thua, mạng của ta thuộc về ngươi."
Ngưu đại lão bản trừng con mắt như chuông đồng, Lục Viễn có thể đánh như thế nào hắn đã biết từ nhiều năm trước, Tô Bình Nam lại tin tưởng như vậy, hắn hiểu tại sao bọn người Đỗ Cửu lại trung thành với huynh đệ này của mình như vậy.
Lục Viễn rút lưỡi búa bên hông ra ném qua một bên, cởi áo xếp xong. Hoạt động tay chân của mình, thậm chí còn đá chân mấy lần.
Sắc mặt Ngưu Quảng Phát thay đổi, loại tiếng xé gió khi đá chân này hắn chỉ nghe được ở Đỗ Cửu và Đỗ Thạch, hai người đó thực lực khủng bố đến mức nào hắn rất rõ ràng, không khỏi có chút bận tâm nhìn Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam lắc lắc cổ, từ trùng sinh đến nay, lực lượng kinh người và tốc độ của hắn đều vô duyên vô cớ tăng lên rất nhiều, hắn có lòng tin tuyệt đối với mình.
Hai người đứng thẳng đối diện nhau, Lục Viễn lập tức động, thân hình thoắt một cái, chân trái như điện chớp, quất mạnh về phía bên hông Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam khom lưng, đầu gối phải đưa lên, đỡ cú đá ngang vào phần eo mình của Lục Viễn.
"Bành."
Một tiếng va chạm vang lên, Lục Viễn có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên có người nhanh chóng phản ứng lại kịp, dưới tình huống hắn nhanh chân đá ra một đá như vậy mà vẫn có thể đỡ được.
Nhìn thấy Lục Viễn ngẩn ra, chân trái Tô Bình Nam đi lên trước một bước, quyền phải như điện chớp, đánh vào mạng sườn Lục Viễn.
Sắc mặt Lục Viễn đại biến, lập tức hạ khuỷu tay xuống, bảo vệ chỗ yếu hại của mình, hắn hoàn toàn không ngờ được là tốc độ của đối phương nhanh như vậy.
Nhìn thấy Lục Viễn biến chiêu, Tô Bình Nam hít sâu một hơi, lướt ngang, nghiêng người ra quyền. Khi Lục Viễn còn chưa kịp phản ứng, quyền trái như là gió bão mưa sa, liên tục đánh trúng dưới nách Lục Viễn.
Lục Viễn nổi giận gầm lên một tiếng, gắng chịu đau đớn nơi mạng sườn, hai tay vồ một cái, túm chặt lấy tay phải Tô Bình Nam, phần lưng cũng dựa sát vào như bóng với hình, bản tính hung hăng của hắn bộc phát, một khi mất đi tiên cơ, hắn lập tức quyết định cận thân liều mạng, Ngưu Quảng Phát bị hai người hung hãn vật lộn hù dọa, co quắp thân thể to béo của mình trong góc, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người liều mạng, giờ phút này, hắn mới biết được Tô Bình Nam dũng mãnh gan dạ đến như vậy, Hồ Điệp bị áp chế ngay từ đầu.
Bị cận thân nhưng Tô Bình Nam không hoảng hốt chút nào, liên tục lên gối, hắn cũng chọn ngạnh kháng.
Trong lúc nhất thời song phương đều trúng không ít quyền cước, Lục Viễn đưa hai tay đẩy mạnh, thừa cơ hội nhảy lui về sau kéo dài khoảng cách.
Tô Bình Nam cũng không có truy kích mà trầm ổn đứng thẳng, ngoắc tay với Lục Viễn, trong giọng nói có chút hưng phấn: "Thú vị lắm, tiếp nào."
Lục Viễn quệt miệng cười cười: "Được."
Dứt lời, Lục Viễn khẽ động, hai cái đùi liên tục đá tới Tô Bình Nam!
Lục Viễn đá, công kích rất hung ác, động tác cũng như nước chảy mây trôi, không có chút sơ hở nào, nối liền không dứt, đánh tới từng chỗ yếu hại trên người Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam đã hiểu tại sao Lục Viễn lại được người ta gọi là Hồ Điệp, thối pháp của Lục Viễn cực kỳ phiêu dật, tới lui nhanh chóng, khiến cho người ta khó mà phòng thủ được. Từ xa nhìn lại, đúng là giống một con Hồ Điệp đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Tô Bình Nam trầm ổn như núi, song quyền không ngừng đánh ra, phòng thủ chặt những nơi yếu hại trên người.
Lục Viễn liên tục đá ra mấy chục chân, Tô Bình Nam lại không có lui một bước, rốt cục hắn hơi mệt một chút, động tác hơi dừng một chút.
Chính là lúc này!
Tô Bình Nam thoăn thoắt như một con báo săn, lập tức bắt lấy thời cơ này, từng quyền đánh vào cạnh ngoài đùi phải của Lục Viễn. Động tác của Lục Viễn chậm lại, lảo đảo lui lại. Tô Bình Nam một kích thành công, nhào lên, động tác không chậm chút nào, quyền, khuỷu tay, đầu gối, chân, liên tục đánh trúng các vị trí trên người Lục Viễn.
Lục Viễn bị công kích như là gió bão của Tô Bình Nam đánh trúng, chỉ có thể rụt người lại, dùng hai tay che chở đầu.
Ngay lúc Lục Viễn cảm thấy mình sắp không nhịn được nổi thì nghe Tô Bình Nam cười to một tiếng: "Hôm nay đánh một trận quá đã."
Lục Viễn cảm thấy cái cằm đau xót, cả người bay lên không, mắt tối sầm lại, cái gì cũng không biết.
Lục Viễn bị đá bay, người đập xuống cách Ngưu Quảng Phát không xa, dọa cho Ngưu Quảng Phát run một cái.
Mấy người Đỗ Cửu nghe được tiếng vang xông tới nhìn căn phòng bừa bộn với Lục Viễn hôn mê bất tỉnh thì trợn tròn mắt.
"Đưa hắn đi bệnh viện."
Tô Bình Nam nhíu mày nhìn cái áo đã bị đồ ăn bắn lên khi đánh nhau làm dơ của mình, sau đó nói: "Lấy một bộ quần áo khác tới cho ta."
Ngưu Quảng Phát nhìn hình xăm Hắc Long dữ tợn sau lưng Tô Bình Nam và cơ bắp toàn thân hắn, cảm thấy người này quá trâu bò, đời này mình không có hi vọng đạt tới cảnh giới giống như người ta.