"Lão Ngưu."
Tô Bình Nam gọi Ngưu Quảng Phát đang ngẩn người một tiếng.
"Hả."
Ngưu Quảng Phát còn có chút mất hồn mất vía.
Tô Bình Nam chỉ chỉ rượu vang bị đánh nát, nói: "Cái đồ chơi này khó kiếm lắm, ngươi hiểu không?"
"Hiểu, hiểu."
Ngưu Quảng Phát liên tiếp gật đầu, định sẽ vận dụng những quan hệ của mình lấy mấy thùng tới cho Hồng Bào ca.
Trong lúc bất tri bất giác, Ngưu đại lão bản bắt đầu có xu thế phát triển thành fans của Tô Bình Nam, chỉ là fans này hơi già, hơi mập chút.
Thấy Tô Bình Nam thay quần áo xong, Đỗ Thạch đột nhiên nói: "Lão đại, ngày nào đánh với ta một trận."
Tô Bình Nam cười cười: "Được."
Khi Ngưu đại lão bản vênh vang đắc ý dẫn Lục Viễn còn quấn băng vải xuất hiện trước mặt Lý Mãng, Lý Mãng lập tức nản lòng thoái chí, hoàn toàn không còn tâm tư với bốn cái mỏ quặng đó nữa.
"Trâu đần, việc này ta chịu thua."
Ngưu Quảng Phát tâm tình tốt, cũng không so đo chuyện Lý Mãng gọi mình là đồ đần, thản nhiên nói: "Biết chịu thua là tốt."
Lý Mãng cắn răng: "Mọi người quen biết mấy thập niên, lợi ích ngươi cũng chiếm được, có thể giúp một chút hay không?"
Ngưu Quảng Phát rất hài lòng với thái độ của Lý Mãng, rất có phạm, khẽ gật đầu: "Nói."
"Giới thiệu cho ta quen biết với Cẩm Tú Hồng Bào, được không?"
Lý Mãng nói xong, Ngưu đại lão bản như bị đạp trúng cái đuôi.
"Cút."
Ngưu Quảng Phát nhanh chóng rời đi, trong lòng nói thầm, phải nhanh chóng đưa chỗ dựa lớn này của mình đi, miễn cho những người này làm ra thủ đoạn gì nữa.
Mấy đồng nghiệp của Lộ Lộ đều dùng ánh mắt nhìn bệnh tâm thần nhìn nàng. Từ khi các nàng đi vào quán bar, Lộ Lộ vẫn luôn cười không ngừng.
Mọi người tìm một cái bàn ngồi xuống, tiểu Tuyết nhìn Lộ Lộ đang không ngừng cười duyên, không nhịn được hỏi: "Đại tiểu thư, rốt cuộc ngươi đang cười cái gì? Từ khi vào cửa thì ngươi vẫn luôn cười cho đến bây giờ, cười đến chúng ta cũng sợ hãi."
"Không có gì, không có gì."
Lộ Lộ càng nghĩ càng cười không dừng được, dứt khoát nằm ườn ra bàn cười to, cười đến toàn thân có chút co rút.
Đồng nghiệp hai mặt nhìn nhau, mấy cô gái đều là đồng nghiệp cùng chuyến bay với Lộ Lộ.
Mệt mỏi cả ngày, dứt khoát hẹn nhau đến quán bar ở Thiên Đô này chơi. Ai biết trước khi Lộ Lộ vào cửa thì vẫn ổn, khi thấy bartender của quán bar thì đột nhiên cười thành như thế này, tính cách Lộ Lộ luôn hoạt bát sáng sủa, nàng không nhịn được vui vẻ khi nàng đi vào quán bar, nhìn thấy Trương Đồng nhìn thấy nàng thì lập tức trở nên hoảng sợ, trong đầu lập tức nhớ lại dáng vẻ hắn biến thành heo ngày đó, không nhịn được cười.
Trương Đồng hoảng sợ cũng không phải là bởi vì Lộ Lộ mà là sợ lão đại nhà mình đột nhiên xuất hiện, bây giờ hắn sợ lão đại mình gần chết.
Một ly rượu vào trong bụng, rốt cuộc Lộ Lộ cũng khôi phục lại bình thường, dưới ánh đèn màu của quán bar chiếu xuống, gương mặt đỏ bừng rất đáng yêu.
"Rốt cuộc ngươi cũng bình thường lại, có thể nói là ngươi cười cái gì không?"
Mấy cô gái đều rất hiếu kì, líu ríu hỏi.
Lộ Lộ lắc đầu, đột nhiên hơi nhớ đến ma thuật sư đó. Ma thuật sư đó cái gì cũng tốt, chỉ là có chút hẹp hòi, nghe chuyện của Nha Nha xong lại nói là mình không biết ma thuật cũng không muốn hỗ trợ.
"Ai."
Lộ Lộ thở dài, Nha Nha lại cứng đầu, khi biết mình gặp được ma thuật sư một lần nữa, bây giờ đã bắt đầu làm thủ tục chuyển công tác.
Bầu không khí có chút nhàm chán, có lẽ là nghĩ đến ma thuật sư, Lộ Lộ lấy danh thiếp ma thuật sư đưa ra, nhìn kĩ.
"Các mỹ nữ, có thể mời một ly không?"
Mấy người trẻ tuổi môi nở nụ cười, mấy cô gái này đều rất xinh, vừa ngồi xuống không lâu thì đã có người tới bắt chuyện.
Không đợi mấy cô gái trả lời, trong số mấy người đến bắt chuyện có người tinh mắt, hắn nhìn thấy nội dung danh thiếp trong tay Lộ Lộ.
"Chớ coi thường thiếu niên?"
Hình như hắn nghĩ tới điều gì, lập tức rỉ tai nói với mấy người khác vài câu.
Sau đó trong lúc mấy cô gái còn đang do dự thì mấy người này đột nhiên đi đến trước mặt Lộ Lộ, cúi người thật sâu, thậm chí giọng cũng có chút phát run: "Xin lỗi, xin lỗi, chúng ta lập tức đi ngay."
Nhìn bóng lưng mấy người hốt hoảng rời đi, Lộ Lộ nhất thời không hiểu. Dưới ánh mắt hiếu kì của mấy người đồng nghiệp, Lộ Lộ nhìn chằm chằm danh thiếp trong tay, dùng giọng nhỏ đến mức chỉ có mình mới nghe được nói: "Không thể nào, chẳng lẽ là do ngươi?"
Danh thiếp vuông vức màu vàng kim nhạt, cũng không lớn lắm. Dưới ánh đèn mờ trong này, Lộ Lộ cảm thấy nó phản chiếu tia sáng kì dị.
"Lộ Lộ, mặt mũi của ngươi thật lớn."
Các đồng nghiệp của Lộ Lộ vui đùa, chuyện vừa rồi khiến cho mấy cô gái này cảm thấy chấn kinh, sau đó cũng hơi suy đoán về thân phận của Lộ Lộ.
Chính Lộ Lộ biết, nàng cũng không nhận ra những người đó, thế nhưng tại sao bọn họ lại xin lỗi mình, bản thân nàng cũng không biết.
Nhưng mà nàng để ý, ngay lúc những người đó cẩn thận từng li từng tí xin lỗi, ánh mắt không hề dời khỏi danh thiếp trong tay mình.
"Nói bậy gì đó, uống rượu."
Lộ Lộ hơi bối rối, vì che giấu bối rối, nàng luống cuống tay chân nhét danh thiếp vào trong túi, giả vờ bình tĩnh nói.