"Hương Giang?"
Tô Bình Nam có chút nghi hoặc nhìn Vu Chính trước mặt, hỏi.
"Đúng, Hương Giang."
Vu Chính gật đầu.
Vu Chính kinh doanh hàng dệt, khách hàng lớn của hắn đa số đến từ Hồng Kông, cho nên hắn cũng biết được một ít tin tức ở Hương Giang.
Ở mặt thành lập ngân hàng, Thiên Nam Hội tiến triển rất là chậm chạp, độ khó quá lớn.
Trong một lần tham dự tiệc rượu, Vu Chính vô ý nghe được khách hàng ở Hương Giang nói chuyện Ngân hàng Hằng Long sắp phá sản, hắn lập tức để ý nó.
Sau khi trở về, thông qua nhân sĩ chuyên nghiệp điều tra, phát hiện đây chính là một cơ hội.
Cổ đông, cổ phần của Ngân hàng Hằng Long phân tán rất rộng, hơn nữa nghiệp vụ của ngân hàng này suy giảm cực nhanh, đại cổ đông ở Malaysia phát hiện chuyện làm ăn xảy ra vấn đề, cũng nói là muốn bán cổ phần.
"Muốn cứu vãn tình thế"
Tô Bình Nam biết ý Vu Chính, nếu bây giờ độ khó phê duyệt quá lớn, dứt khoát thu mua một Ngân hàng nước ngoài, sau đó giết vào trong nước.
"Đúng, mọi người đồng tâm hiệp lực, chưa hẳn không thể mua lại."
"Được, ai cũng nói Hương Giang là đất phong vân, đất anh hùng, vậy chúng ta cũng xông xáo thử một phen."
Tô Bình Nam bình tĩnh nói.
Vu Chính hơi khom người: "Vậy thì tốt, lần này Thiên Nam Hội sẽ nghe Tô tổng, chúng ta như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó."
Lộ Lộ rất vui vẻ, nàng đã thành công chuốc say hai người, đang cố gắng tiến công người thứ ba.
"Tích tích, tích tích!"
Tiếng điện thoại vang lên. Lộ Lộ mở ra xem, tất cả tâm tình tốt lập tức không cánh mà bay.
"Ngươi ở đâu, trả lời điện thoại, ta có việc muốn tìm ngươi."
Những gì Lộ Lộ kể cho Tô Bình Nam nghe cũng không phải là nói dối, nàng tính tùy tiện cũng hùng hùng hổ hổ, hoàn toàn không biết gạt ai.
Lộ Lộ quen được một người đàn ông trung niên phong độ trên một chuyến bay ở một năm trước, đối phương theo đuổi mãnh liệt, Lộ Lộ nhanh chóng kết giao với đối phương. Thế nhưng kết giao mấy tháng, Lộ Lộ phát hiện hóa ra đối phương đã kết hôn rồi, nàng vốn muốn lập tức chia tay, nhưng đối phương chết sống không chịu, nói cái gì mà hôn nhân không được hạnh phúc, còn hứa sẽ ly hôn cưới nàng, kết quả kéo dài cho đến bây giờ.
Lộ Lộ cầm điện thoại lên, đi ra một góc, gọi.
"Lão nương ở Thiên Đô, cái gì, ngươi cũng ở đây?"
Lộ Lộ nói lớn: "Được, khách sạn Thiên Đô, chúng ta nói rõ ràng."
Dứt lời, có chút không cam tâm, lại nhìn điện thoại mắng lớn: "Tên khốn kiếp, đồ lừa đảo!"
Sau đó mới cúp điện thoại.
Lộ Lộ nhìn Trương Đồng đang dùng vẻ mặt đắng chát nhìn mình chằm chằm, tức giận nói: "Nhìn cái gì vậy, tính tiền!"
Trương Đồng lắc đầu: "Được rồi. Không cần tính tiền, ngươi chơi vui là được."
Mặc dù danh thiếp mà Tô Bình Nam đưa cho Lộ Lộ chỉ là một tấm danh thiếp kim sắc bình thường, nhưng cũng không cần tính tiền ở bất cứ cửa hàng nào của Cẩm Tú, Trương Đồng đâu dám đòi tiền.
Lộ Lộ tim đập thình thịch, mở to mắt nhìn Trương Đồng, hung dữ nói: "Là ngươi không cần, cũng không phải lão nương không trả, đừng nghĩ dựa vào một bữa rượu thì có thể cua được lão nương, nói cho ngươi biết, không có cửa đâu."
Dứt lời, Lộ Lộ lườm Trương Đồng một cái, hừ một tiếng, quay đầu đi.
Trương Đồng lau mồ hôi, nhỏ giọng thầm thì: "Không phải ngươi có danh thiếp của lão đại thì quỷ mới miễn phí cho ngươi.”
Khách sạn Thiên Đô.
Lâm Nhạc Phi vẻ mặt lúng túng nhìn hai nữ nhân trước mặt, chán ngán thất vọng, cúi đầu không nói.
Lộ Lộ cảm thấy mình sắp tức chết, tại sao trên đời lại có loại đàn ông không biết xấu hổ như thế.
Phu nhân trung niên, cũng chính là vợ của Lâm Nhạc Phi nhìn Lộ Lộ từ trên xuống dưới, cười lạnh nói: "Lộ Lộ đúng không, đúng là giống hồ ly tinh, ngươi không biết hắn có vợ sao?"
Lộ Lộ cắn môi: "Nói chuyện đàng hoàng một chút, lúc bắt đầu hắn cũng không có nói cho ta là hắn đã kết hôn rồi."
Phu nhân trung niên châm chọc cười cười: "Thật sao?"
Quay người nói với Lâm Nhạc Phi: "Ngươi nói đi."
Lâm Nhạc Phi do dự một chút, nhìn ánh mắt vợ nhìn mình như muốn giết người, thành thành thật thật nói: "Lộ Lộ, ta là người có vợ, ta rất yêu nàng, cho nên chúng ta chia tay đi."
Lộ Lộ cười lạnh: "Ta đã muốn chia tay lâu rồi, là ai quấn quít không dứt."
Lâm Nhạc Phi nói tiếp: "Căn nhà ở Thịnh Kinh ta phải lấy lại, còn có tiền cho mẹ ngươi khám bệnh, tiền mua đồ trang sức quần áo cho ngươi, ngươi phải trả lại cho ta. Ta tính rồi, chừng 10 vạn đồng."
Lộ Lộ tức quá cười lên: "Ngươi muốn tiền muốn tới điên rồi đúng không, tiền cho mẹ ta khám bệnh ngươi bỏ ra bao nhiêu, nhà ở có phải là ta trang trí hay không? Những đồng nát sắt vụn ngươi mua cho ta giá 10 vạn?"
Phu nhân xen vào: "Ngươi dụ dỗ chồng ta, ta không tính toán với ngươi chuyện này, công việc của ngươi không tệ, không muốn ta đến cơ quan của ngươi quậy thì ngoan ngoãn trả tiền đi."
Phu nhân nói tiếp: "Trong khoảng thời gian này, chồng ta vì ngươi mà làm trễ nải bao nhiêu chuyện làm ăn, chuyện này ta không tính với ngươi."
Lộ Lộ cắn môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt, khẽ gật đầu nói: "Được lắm, Lâm Nhạc Phi, các ngươi có gan, có thể từ từ một chút không, cho dù lão nương bán máu cũng sẽ không thiếu ngươi một phân tiền."
Trong lòng Lộ Lộ có chút sợ hãi, mặc dù mình rất oan uổng nhưng nếu như đối phương đến cơ quan quậy, rất có thể mình sẽ mất việc.
Chờ hai vợ chồng đi xa, Lộ Lộ không nhịn được nữa, không quan tâm có người hay không, ngồi xổm xuống đất khóc lớn.
Cũng không biết đã khóc bao lâu, Lộ Lộ lau khô nước mắt, mắng một tiếng khốn kiếp.
Đầu hôm nàng đã uống không ít rượu, lại thêm ngồi lâu, vừa đứng dậy thì chân tê rần, lảo đảo một cái, ngã xuống đất.
Túi xách đeo trên tay cũng rớt xuống, đồ đạc rơi vãi ra.
Cảm thấy ủy khuất, Lộ Lộ vừa nhặt vừa rơi nước mắt, không biết tại sao mình lại biến thành như thế này, động tác của Lộ Lộ bỗng dừng lại, ngơ ngác nhìn một tấm danh thiếp lẳng lặng nằm dưới đất, lóe ánh sáng vàng.
Chữ trên danh thiếp rất dễ thấy.
"Đừng xem thường thiếu niên."